Chương 30: Tướng phủ có hỷ 30

Editor: Diệp Thanh Thanh

Tuyết Đào lặng lẽ rơi nước mắt trong chốc lát sau lại nhẹ nhàng lấy khăn tay lau đi, mím môi tỏ vẻ đau lòng nói: “Xem ra Kiều muội muội không muốn mời ta tách trà này, nếu đã như vậy ta hồi phủ trước Tướng Quân ở lại bồi Kiều muội muội đi."

Sau đó Tuyết Đào cùng Dạ Trúc đi về hướng lối ra vừa bước qua thềm cửa thì cô bỗng dừng lại quay đầu lại nhìn Lịch Văn Trạch: "Tối nay mẫu thân nói muốn cả nhà dùng cơm cùng nhau, tướng công người nhớ đừng về trễ."

Bỏ lại câu đó rồi cô tiếp tục đi ra ngoài, vào xe ngựa nét mặt Dạ Trúc không giấu được buồn bực: "Phu nhân, sao nô tỳ thấy người đối với vị Kiều di nương đó đặt biệt khoan dung? Hồi nãy người cứ theo gia pháp mà phạt gậy nàng ta thì xem nàng ta sau này còn dám không nghe lời nữa không?!"

"Dạ Trúc, ngươi phải chú ý lời nói của mình."

Tuyết Đào dùng khăn chậm khóe mắt, cười khẽ: "Cái gì mà Kiều di nương? Ta còn chưa uống tách trà kia đâu. Tính qua tính lại nàng ta đến ngồi cùng bàn với ta còn chưa đủ tư cách đừng nói sẽ có cơ hội được lộ thiên.”

Dạ Trúc đứng hình vài giây sau đó cười thành tiếng, tiếp đến cô ấy không nói gì nữa chỉ cúi đầu đánh đánh vào chân mình.

Từ đầu Tuyết Đào đã không có ý định muốn Kiều Tư Thu quang minh chính đại vào phủ bằng không ngày sau xử lý sẽ tốn không ít tâm sức. Nếu cô ta thật sự tiến phủ tốt xấu gì cũng là người của Tướng Phủ muốn đối phó phải ngó trước ngó sau rất phiền phức không giống bây giờ cô muốn xử sao liền xử như vậy tiện hơn nhiều.

......

Khoảng thời gian tới Lịch Văn Trạch có một cuộc sống vô âu vô lo cực kỳ vui vẻ hạnh phúc cả ngày anh ta ngoại trừ ngắm trăng ngắm hoa thì là chèo thuyền thưởng ngoạn cùng Kiều Tư Thu, tình cảm của hai người cũng vì vậy mà tăng lên đáng kể.

Chuyện này cuối cùng cũng truyền đến tai Lịch Thị, Tuyết Đào phải an ủi hồi lâu cô phải nói rằng chính mình vẫn chưa uống trà của Kiều Tư Thu kính bà ấy mới nguôi ngoai.

Trong thời gian này Tuyết Đào cũng không nhàn rỗi, bụng của Tô di nương ngày càng lớn bình thường đến viện thỉnh an vô tình cô ấy sẽ gặp Hứa di nương cùng Xảo Thanh. Hôm nay sau khi thỉnh an xong chờ Tô di nương rời khỏi cô liền lưu hai người họ lại.

Hứa di nương và Xảo Thanh ở lại trong tâm trạng lo lắng nhìn người trước mặt đang nhàn nhã uống trà, một lúc sau Tuyết Đào mới nói: “Tầm hai tháng nữa thôi Tô di nương bên kia sẽ hạ sinh hài tử đây là hỷ sự của Tướng Phủ ta, phải làm tiệc chiêu đãi khách.”

“Phu nhân nói phải.” Hứa di nương đáp lời, Xảo Thanh gật đầu phụ họa.

“Ta nghĩ hai người cũng đã nghe nói chuyện ta đã xin phép lão phu nhân cùng Tướng Quân hài tử do Tô di nương sinh ra sẽ do nàng ấy tự mình nuôi dưỡng.”

Tuyết Đào ngẩng đầu, liếc nhìn hai người đối diện: “Tướng Quân nhà ta quanh năm chinh chiến trên chiến trường lần này nhờ ông trời thương xót ban cho phủ ta thêm một hài tử để sau này chăm lo hương hỏa cho gia đình, chuyện này khiến ta vô cùng vui mừng. Hằng ngày ta đã có Triết nhi, Tô di nương cũng sắp có hài tử bên cạnh, còn hai người cũng nên suy tính cho chính mình để mai mốt dù Tướng Quân không ở nhà bản thân cũng sẽ không buồn tẻ."

Hai người Hứa di nương và Xảo Thanh không hẹn mà nhìn nhau, cả hai đều nhìn ra điểm khác biệt trong mắt đối phương.

Tuyết Đào thở dài, nghiêm túc nói: "Hai người cũng không ngốc, ta chỉ muốn khuyên các ngươi nên tính toán cho chính mình một chút nếu có cơ hội tự mình sinh cho Tướng Quân một hài tử, ta cũng có thể làm chủ để tự các ngươi nuôi dưỡng con của chính mình."

Hai người họ trong lòng giao động trên mặt lộ vẻ khó tin.

"Chúng ta cùng hầu hạ Tướng Quân nhiều năm như vậy, Tô di nương có ta cũng mong các ngươi đều có. Hai người cứ từ từ cân nhắc một chút xem sao…." Cô nói xong câu này tiếp đến cầm miếng bánh ngọt bỏ vào miệng nhai nhai rồi đứng dậy bước ra ngoài khóe mắt liếc nhìn biểu cảm trên gương mặt hai người họ, cô nhướng mày.

Lại hai ngày nữa trôi qua, Tuyết Đào sai người chuyển thư đến viện ngoại ô cho Lịch Văn Trạch báo sắp đến sinh thần lão phu nhân cô mời anh ta về quyết định một số việc.

Tự biết bản thân đã nhiều ngày chưa về nhà, mặc dù bản thân có chút luyến tiếc nhưng đến trước bữa tối nam chính vẫn hồi phủ, nhìn qua có vẻ tinh thần anh ta rất tốt nhưng quanh mắt lại có vết thâm quầng ở cùng tiểu cô nương coi bộ nam chính đã phải nỗ lực không ít.

Thấy Lịch Văn Trạch về cô cũng không hỏi gì nhiều mà cùng anh ta ăn tối, trong thời gian đó cô có trao đổi với anh ta mấy câu về việc tổ chức tiệc sinh thần như thế nào và hiển nhiên suốt buổi ăn cô không nhận được câu trả lời nào hữu ích.

"Tướng công, người uống chút rượu đi, nhìn người có vẻ hơi mệt mỏi là do đổi giường nên không quen sao?" Tuyết Đào đưa ly rượu nhìn đối phương uống cạn cô liền rót đầy tiếp.

Cô làm như vầy là đang suy nghĩ cho anh ta, nhìn mặt anh ta đi tinh thần suy yếu thế kia trong nhà hiện còn hai người đang đợi nếu anh ta mất đi hùng phong thì tính sao bây giờ.

Vốn dĩ Lịch Văn Trạch định dùng cơm xong sẽ lập tức chạy qua chỗ Kiều Tư Thu ngay nhưng lại nghĩ bản thân đã nhiều ngày không thỉnh an Lịch thị nên anh ta chuyển hướng đi về hướng viện bà ấy không ngờ khi đi qua hậu hoa viên thì vô tình gặp Xảo Thanh. Đối phương định hành lễ lại dẫm lên cục đá liền trượt chân mắt thấy chính mình sắp ngã vào bụi hoa hồng rai trước mặt, Lịch Văn Trạch thân thủ nhanh lẹ đang đứng gần đó sao có thể để cô ấy ở trước mặt mình ngã? Thấy thế nam chính liền duỗi tay ra nhẹ nhàng đỡ người ôm vào lòng. Anh ta cúi đầu cảm thấy hơi choáng váng, không nhớ nổi lần gần nhất anh ta gặp Xảo Thanh là khi nào, tuy quan hệ của bọn họ đã lạnh nhạt từ lâu nhưng đàn ông luôn có thứ cảm xúc kì lạ đối với người nữ nhân đầu tiên của mình.

"Đa tạ Tướng Quân."

Xảo Thanh dùng bàn tay nhỏ nhắn của mình lây lây tay nam nhân: "Ngài định đến viện thỉnh an lão phu nhân sao?"

Tâm Lịch Văn Trạch xảy ra biến động, cảm thấy Xảo Thanh hôm nay cùng với Xảo Thanh trong ký ức của chính mình không giống lắm nhưng hiện tại đặt biệt dễ nhìn làn da trắng sáng dưới ánh trăng thân hình nhỏ nhắn tuy không thon gọn bằng Kiều Tư Thu nhưng đυ.ng vào cảm xúc tốt ngoài ý muốn.

"Tướng Quân?" Thấy anh ta không trả lời Xảo Thanh nhỏ giọng gọi, mùi hương thoang thoảng từ người cô ấy xông thẳng vào mũi anh ta.

Cơ thể anh ta tăng nhiệt.

Hôm ấy nhiệt độ cơ thể tăng cao khiến anh ta từ bỏ ý định ra khỏi phủ mà nói đúng hơn là vài ngày sau cũng chưa có ý định ra khỏi cổng lớn.

Lịch Văn Trạch sau đêm tình cờ gặp Xảo Thanh trong hoa viên, sáng hôm sau thỉnh an lão phu nhân xong thì anh ta tới chỗ Hứa di nương nghe cô ấy đánh đàn tỳ bà, ánh mắt nữ nhân so với tiếng đàn còn mê hoặc hơn. Ngày thứ ba Xảo Thanh thay bộ y phục thoát ẩn thoát hiện chơi đùa cùng anh ta. Ngày thứ tư Hứa di nương mời anh ta đến viện vẽ tranh thần sắc ngây ngô như thiếu nữ đôi mươi.

Editor: Diệp Thanh Thanh