Chương 28: Tướng phủ có hỷ 28

Editor: Diệp Thanh Thanh

Đồng tử Kiến An hơi giao động, một lúc lâu sau mới mỉm cười nói: "Phu nhân thật can đảm.”

"Người quản lí bến cảng nơi Tôn công tử khởi hành lần này là người dưới chướng của Phủ Tướng Quân ta, Tôn công tử nhận hay không nhận vụ này đây? Đương nhiên cơ hội tốt như vậy chỉ có thể xảy ra một lần ta sẽ viết thư và đưa tín vật của Tướng phủ cho cậu, lợi nhuận thì ta bốn cậu sáu.”

"Ta sáu..."

Đôi mắt đen láy của Tôn Kiến An nheo lại: "Tướng phủ làm người tuyên phong dẹp đường lại nguyện ý cho ta phần lợi nhuận lớn hơn sao?”

"Không từ bỏ cái nhỏ sao trói được sói xám hơn nửa đây là công việc mạo hiểm cả tính mạng ta chỉ sợ Tôn công tử không tận lực làm việc.”

Tuyết Đào cầm lấy bình trà nhẹ nhàng rót đầy ly của đối phương: “Hơn nữ chuyện lần này cùng Tướng phủ không có quan hệ.”

Nghe đến đây Tôn Kiến an không thông suốt tay anh ta vô thức xoa xoa cằm chính mình sau đó cho vật trên bàn vào ống tay áo, khum tay tạ lễ: “Mọi việc nhờ phu nhân làm chủ.”

Đúng lúc này Lịch Hạo Triết cũng quay lại đưa hộp quà nhỏ được gói cẩn thận vừa lấy trong viện Tuyết Đào giao cho Tôn Kiến An.

Tôn Kiến An nhận lấy rồi nói: “Phu nhân đã đoán ra ta nhất định sẽ đồng ý sao?”

Trọng lượng của chiếc hộp rất nhẹ vừa khớp là một bức thư và một tín vật.

“Triết nhi thân với Tôn công tử như vậy ta sao lại lo lắng khi giao nó cho cậu?” Tuyết Đào mỉm cười nói.

“Mẫu thân, người đồng ý cho con đi cùng Kiến An ca ca vượt biển?!” Lịch Hạo Triết kích động nhảy cẩn lên vui vẻ kéo Tôn Kiến An qua một bên tính toán nên đem theo những vật dụng gì cho chuyến đi.

Tuyết Đào mỉm cười nhìn hai người đối diện, nhìn sơ qua kì thật Tôn Kiến An chỉ có vẻ lớn hơn Lịch Hạo Triết vài tuổi đoán chừng anh ta chỉ khoảng 25, 26 tuổi nhưng cái khí chất dày dặn kinh nghiệm ấy đúng là Lịch Hạo Triết không thể so sánh được.

Người tuần tra bến cảng này tuy cùng Lịch Văn Trạch có chút quan hệ nhưng giao tình với nguyên chủ sâu hơn. Nhớ năm đó khi Lịch Văn Trạch bại trận, nguyên chủ biết tin liền đem hết thảy công việc trong phủ giao cho Lịch thị còn bản thân thì dẫn người ra tiền tuyến ngày đêm chăm sóc nam chính. Đồng thời điểm ấy người đó giữ chức phó tướng cũng đang trọng thương tiện tay nên nguyên chủ cũng chăm sóc tuy không có nhiều tiếp xúc vượt quy tắc vì phần lớn thuốc và đồ ăn nguyên chủ đều sai người hầu mang qua nhưng vị phó tướng ấy từng nói sẽ dùng cả tính mạng để đền ơn món nợ ân tình này.

Mệnh cô hiện tại cũng không phải khổ dù tung hoành ở Tướng Phủ thoải mái cũng nên sớm tạo cho mình một con đường lui, chỉ là lần này thuận lợi hơn cô nghĩ.

……

Hai ngày sau, Tuyết Đào lệnh Dạ Trúc đến phía Đông Kinh Thành mua một tiểu viện nhỏ không thể tính là cao sang quyền quý nhưng vẫn rất trang nhã, hơn nữa nội bộ người hầu bên trong đều dựa theo quy cách giống các di nương khác trong phủ vã lại vì là tiểu viện độc lập nên số phòng còn nhiều hơn hai cái.

Khi mọi thứ đã được chuẩn bị xong một cổ xe ngựa màu xám dừng lại bên hông viện nhà Tuyết Trọng Nhân, Dương thị đợi Kiều Tư Thu và nữ hầu thô kệch kia lên xe thì lập tức đóng cửa phủ không thương tiếc. Thậm chí còn cầm cành liễu nhúng sương sớm mà vảy khắc nơi nói rằng phải xua đuổi những thứ xui xẻo. Còn trong lòng Tuyết Linh San vui vô cùng vì giờ đây Kiều Tư Thu đã thành tiểu thϊếp của cô phụ, cô ta cũng không cần lo lắng đối phương có dính dáng mập mờ gì với Triệu Ngôn nữa.

Đêm hôm đó khi nghe tin Tuyết Đào báo Lịch Văn Trạch sốt ruột chạy đến chỗ Kiều Tư Thu ngay trong đêm mà không khen thê tử của bản thân lấy một lời, anh ta thầm nghĩ lần này không có Dương thị và Tuyết Trọng Nhân bản thân không cần cực khổ trèo tường.

Lần đầu hai người quang minh chính đại phát sinh quan hệ nên rất nhiệt tình kịch liệt.

Đợi đến ngày thứ hai lúc mặt trời đã treo lên đến đỉnh đầu một chiếc xe ngựa chậm rãi dừng trước cửa tiểu viện. Dạ Trúc xuống xe trước, cô ấy nhìn ngó xung quanh một vòng mới dơ tay đỡ Tuyết Đào xuống. Người trong viện này tất cả đều do Dạ Trúc tự mình tỉ mỉ chọn lựa nên thị vệ vừa thấy cô ấy liền không dám ngăn cản, ân cần mời vào.

Tuyết Đào ngồi trong chính điện thở dài. Không lâu sau đó Lịch Văn Trạch phong độ tiêu sái bước vào đi cạnh là thiếu nữ thẹn thùng đáng yêu Kiều Tư Thu có lẽ vừa rồi bọn họ đã nghe người hầu báo rằng cô đã tới.

"Khụ…"

Chạy đến chỗ tiểu thϊếp ngủ lại bị chính thê đến gọi dậy dù da mặt Lịch Văn Trạch có dày đến đâu cũng không khỏi xấu hổ thăm dò: "Nàng sao lại đến đây…"

Sắc mặt Tuyết Đào không thay đổi cô tựa hồ như thấy chuyện này không có gì đáng giận, vẫn giữ nguyên dáng vẻ đoan chính thường ngày nói: "Tướng Quân người hồ đồ rồi sao? Ta đến đây đương nhiên là đáp ứng lời hứa với Kiều muội muội để nàng ấy kính trà cho ta rồi. Tuy rằng thời gian này đành để muội ấy chịu ủy khuất sống ở ngoài nhưng cũng phải khiến muội ấy an tâm mới được."

Nghe xong lời này không hiểu sao tâm trạng Kiều Tư Thu cảm thấy phức tạp khó nói nên lời, cô ta nắm lấy tay áo Lịch Văn Trạch và lùi về sau mấy bước, dùng ánh mắt bất an nhìn anh ta.

Lịch Văn Trạch biết sự kiện lúc trước đã khiến tiểu cô nương sợ hãi nhưng việc đó không thể trách Tuyết Đào vả lại Lịch lão phu nhân là mẫu thân của mình, anh ta càng không thể trách bà ấy. Cho nên anh vỗ vỗ tay Kiều Tư Thu: "Không được tùy hứng."

Môi Kiều Tư Thu miến lại cảm thấy có chút uất ức, trái tim đau nhói từng cơn, rõ ràng tối hôm qua trên giường Trạch đại ca còn thề non hẹn biển, sáng sớm vừa gặp Tuyết Đào liền quên sạch?

Tuyết Đào cũng không thúc giục, chỉ nhìn chằm chằm vào hai người đối diện thấy những cử chỉ giữa họ khiến cô buồn cười. Thật ra cô cũng không định bày mưu tính kế gì chỉ cần hai người trước mặt ở yên cùng một chỗ đừng nhảy nhót lung tung trước mặt cô là được, vì dù gì tâm nguyện của nữ chủ cũng là sống lâu trăm tuổi. Nhưng hôm nay nữ chính nguyên tác có loại đức hạnh này tương lai chắc chắn không chịu sống yên phận nhớ lại hôm đó cô ta bị lão phu nhân tát cho một cái liền đem hết nước mắt trên người mình khóc ra rõ là không tự nhận biết thân phận tiểu thϊếp của bản thân.

Editor: Diệp Thanh Thanh