Editor: Diệp Thanh Thanh
Trong nháy mắt mặt Lịch thị xám xịt, bước chân lảo đảo xém té: "Ta đã gây ra nghiệp gì?!”
"Mẫu thân, người không nên tin những lời đồn nhảm kia, tất cả là nói nhảm thôi!” Trãi qua hồi lâu cuối cùng Lịch Văn Trạch cũng tìm lại được giọng nói, miễn cưỡng giải thích.
"Ngươi đúng là không có tiền đồ!" Bà ôm ngực ho khan mấy tiếng, hiển nhiên lão phu nhân đang rất tức giận. Tuyết Đào thấy thế vội lau nước mắt đi đến đỡ bà ấy ngồi xuống ghế một tay rót trà một tay thuần thục vuốt lưng giúp bà thuận khí.
Thần sắc Lịch Văn Trạch trầm xuống, áy náy trong lòng trào dân như thủy triều, rõ ràng vừa rồi Tuyết Đào còn đòi sống đòi chết mà giờ thấy Lịch thị khó chịu liền gạt tất cả qua một bên mà quan tâm bà trước. Thành thân nhiều năm như vậy việc chăm sóc lão phu nhân luôn do cô lo liệu, mẫu thân anh ta vốn khó tính nhưng trước giờ chưa từng phàn nàn cô nửa câu. Lần này có lẽ chính mình đã suy nghĩ không chu toàn, bất quá tình cảm sâu nặng đến vậy rồi, anh ta còn có thể trách ai?
"Ta cùng phụ thân ngươi ngậm đắng nuốt cay nuôi ngươi lớn đến chừng này, bây giờ ngươi thành Tướng Quân rảnh rỗi liền đi trộm hương trộm ngọc?! Bây giờ ta phạt ngươi ngay lập tức đến từ đường quỳ sám hối đến khi nào suy nghĩ thông suốt mới được ra ngoài.” Dứt lời Lịch thị ném mạnh chén trà lên bàn tiếng các chén trà va vào nhau tạo thành một loại âm thanh đặt biệt chói tay.
"Mẫu thân, điều đó không phải sự thật." Lịch Văn Trạch cúi đầu, chính bản mình cũng thấy lời bản thân mới nói có bao nhiêu sức thuyết phục.
“Tướng quân, ngài có thể nói người rõ canh trời tối nhìn nhầm nhưng người hầu thân cận bên người Kiều cô nương lúc đi chợ đã nói rằng chỉ vài ngày nữa thôi tiểu thư nhà nàng ta sẽ được rước vào phủ Tướng Quân, mọi người ở đấy nghe thấy đều có thể làm chứng, còn có thể giả được sao?”
Vừa nói Tuyết Đào vừa đau lòng rơi nước mắt: “Tướng Quân muốn hưu thê sao? Thϊếp không dám phản đối chỉ muốn hỏi ngài cuối cùng thϊếp đã phạm lỗi ở đâu?”
"Cái này..."
Nam nhân nghe thấy thì cực kì sửng sốt, kinh ngạc nói: “Nàng nghe ai nói chuyện này?”
Qua điều tra tên Đoàn Hồng kia chỉ mơ hồ phát hiện quan hệ giữa anh ta và Kiều Tư Thu không phù hợp đạo đức nên đối phương nói lời ám chỉ bên tai Hoàng Đế, mà Hoàng Đế cũng chỉ la gày nhắc nhở anh ta, nên tin tức này đối với bản thân anh ta là một tin hoàn toàn mới.
“Tướng Quân, ngài không biết hôm nay Đoạn phu nhân ở trước mặt mọi người cùng Hoàng Hậu nói ra chuyện này lúc đó thϊếp căn bản không biết gì cả chưa kịp chuẩn bị tinh thần, thϊếp đã rất kinh ngạc. Bây giờ tất cả các phu nhân trong Kinh Thành đều biết chuyện cả rồi, chàng nói đi sau này thϊếp nên đối mặt với họ như thế nào đây?” Càng nói Tuyết Đào càng khóc nức nở.
"Tư Thu, nàng ấy…..nàng ấy không có ý tứ đó và ta cũng không định sẽ hưu nàng!” Lịch Văn Trạch nghiến răng nghiến lợi nói.
Mặc dù anh ta luôn cảm thấy ủy khuất thay cho Kiều Tư Thu nhưng trên thực tế anh ta chỉ muốn kéo dài thời gian được ngày nào hay ngày đó, còn việc hưu thê hoàn toàn là việc hoang đường!
“Ngươi không có ý định này?!”
Lịch thị cười lạnh một tiếng: “Ngươi không có ý định này cũng không đại biểu nha đầu kia cũng giống ngươi, uổng công vừa rồi ta còn nghĩ có thể đã hiểu lầm, không ngờ rằng tâm tư nàng nha đầu đó sâu như vậy! Nếu nàng ta không nghĩ thì liệu người hầu bên cạnh cô ta dám ra ngoài loan tin thất thiệt sao?!”
Lời nói thẳng thừng của lão phu nhân khiến Lịch Văn Trạch chết lặng, mày anh ta cau lại biểu hiện chính anh ta cũng không bình tĩnh, làm sao anh ta có thể hiểu hết những khúc quanh co trong câu chuyện đó được chứ? Chỉ là bản thân không muốn tin Kiều Thư Thu là kiểu nữ nhân có dã tâm thâm sâu.
Đàn ông chính là như vậy, lúc yêu dù đối phương có muốn sao trên trời anh ta cũng nguyện ý hái xuống.
"Mẫu thân.... Tướng Quân…."
Tuyết Đào lau khô nước mắt tựa hồ đã quyết tâm: “Ngài thích Kiều cô nương sao?”
Lịch Văn Trạch không trả lời nhưng vẻ mặt biểu hiện rõ ràng là ngầm thừa nhận.
"Nếu Tướng Quân thích Kiều cô nương như vậy thϊếp sẽ đồng ý mời nàng ấy vào phủ."
Tuyết Đào thấy sắc mặt nam nhân từ bất ngờ chuyển sang ngơ ngẩn, cô cười lạnh trong lòng chỉ là bề ngoài vẫn diễn nét mặt vô cùng thương tâm: "Bất quá thời gian vào cửa cần bàn bạc lại, không phải ngài không biết Kiều cô nương đang trong thời kỳ báo hiếu nếu lúc vừa trở về chúng ta còn có thể che dấu được còn hiện tại cả Kinh Thành đều đang nhìn vào gia đình ta chằm chằm, ta không được phạm sai lầm!"
Đạo lý này anh ta đương nhiên hiểu, cô đã chịu vì mình mà lên cả kế hoạch chu toàn, anh ta tự nhiên không cự tuyệt.
"Cho nên phải ủy khuất Kiều cô nương ở ngoài phủ thêm một đoạn thời gian. Phủ của ca ca thϊếp hiện nàng ấy không thể ở lại nữa, chỉ sợ lúc ngài đi gặp nàng ấy, thϊếp sợ…. Thϊếp sẽ âm thầm mua biệt phủ khác để Kiều cô nương ở tạm đợi khi tin đồn lắng xuống lúc đó thϊếp sẽ thưa với mẫu thân và Tướng Quân để rước nàng ấy vào phủ ta." Càng về cuối câu khí lực của cô như bị rút cạn dần cuối cùng là vài chữ nhẹ bân.
"Cái này không phải…!"
Lịch thị đang muốn lên tiếng phản đối, không ngờ bỗng mặt Tuyết Đào tái nhợt, cô đang đứng cạnh bàn lại lảo đảo đυ.ng chân vào cạnh bàn khiến mấy chén trà trên bàn rơi xuống mặt đất vỡ tan tành. Phút chốc căn phòng trở nên hoảng loạn, Lịch thị hoảng hốt, Dạ Trúc hết lớn sai người hầu ngoài cửa mời đại phu. Lịch Văn Trạch nhanh tay đỡ lấy Tuyết Đào sắp ngã, gương mặt mang vẻ mộng bức.
Lần này Tuyết Đào lâm bệnh nặng.
Vì không để tin thê tử mình bị bản thân chọc tức đến lâm bệnh truyền ra ngoài nên sáng sớm anh ta vẫn thượng triệu như thường lệ. Điều không nghĩ đến là những tên quan văn kia mỗi người nhổ một miếng nước bọt muốn dìm chết anh ta. Hoàng Thượng đứng giữa cũng đành trách anh ta phẩm hạnh không tốt phạt anh ta ở nhà vài ngày để nhìn nhận và xám hối lỗi lầm.
Nói phạt cho uy nghiệm vậy thôi chứ trong lòng ai cũng rõ đây chỉ là phát lấy lệ chứ địa vị Tướng Quân uy vũ của Lịch Văn Trạch trong lòng Hoàng Thượng không hề lun lây.
Bản thân Lịch Văn Trạch cũng cảm thấy bối rối, vốn dĩ bản thân chỉ thích một người con gái mà giờ tất cả mọi người đều bàn tán và biến nó thành tội lỗi đáng xấu hổ! Tuy nhiên, do nhiều lý do mấy ngày bị cấm túc anh ta chỉ quanh quẩn trong phủ thỉnh thoảng sẽ chạy qua viện Tuyết Đào xem cô khoẻ hơn chút nào chưa.
Editor: Diệp Thanh Thanh