Editor: Diệp Thanh Thanh
"Triệu công tử nhà nào?” Văn Thư quận chúa hỏi.
“Là Triệu công tử nhà Ngoại Lang ạ." Cung nữ đáp lời.
Tuyết Đào thấy Tuyết Linh San không biết đặt tay chân ở đâu cho đúng, liền đi thẳng về chỗ Dương thị mặt mày hiền lành nhắc nhở: "San nhi không cần căng thẳng, con trai trưởng nhà họ Triệu cũng không phải đặt biệt đến tìm ngươi."
"..." Tuyết Linh San ngẩn người một chút, chợt… sửng sốt.
Văn Thư quận chúa có chút không vui, nhưng cũng không thể cự tuyệt chỉ nói nữ quyến trong lều quá nhiều không tiện tiếp đoán đành ủy khuất Triệu công tử đứng ngoài nói chuyện.
Bước ra ngoài họ bắt gặp một thiếu niên đứng sừng sững, hôm nay công tử nhà họ Triệu mặc võ phục thường đi săn bắn, một thân y bào ẩn tàng màu sắc càng tôn thêm sự khỏe khoắn trẻ trung của thanh niên tuổi mười tám, sống lưng thẳng tắp là một trang anh tài hiếm có.
Phía trong lều nhiều tiểu thư ngó đầu ra nhìn cười hì hì, đôi mắt đẹp Tuyết Linh San từ khi đối phương xuất hiện trong tầm mắt mặt cô ta đã đỏ ửng ngại ngùng cắn môi dưới.
Ánh mắt Triệu công tử rơi xuống người con gái xém trúng tên của mình, hồi tưởng lại cảnh tượng ly kỳ đó cô ấy rõ ràng rất hoảng, anh ta thấy rất thú vị liền cười toe toét.
Nụ cười kia lọt vào mắt Tuyết Linh San tựa như ngàn hoa nở khắp sơn nguyên. Lúc trước do song thân hai bên đính ước, cô ta mới vụиɠ ŧяộʍ qua lại thư từ cùng Triệu công tử một đoạn thời gian ngắn thôi. Giờ cô ta đã hiểu vì sao phụ thân luôn nói Triệu công tử rất thích hợp với mình chỉ cần mỗi cái tướng mạo này thôi cũng có thể chinh phục biết bao nhiêu trái tim khuê nữ rồi. Cô ta ngẫm thấy vẫn là bản mình vận khí tốt song thân đã nhờ cô cô làm mai từ sớm.
Nghĩ đến đây cô ta nhìn người cô cô trước mặt…. Trong lòng phức tạp.
Triệu Ngôn tìm đúng giai nhân vừa nãy, chắp tay hành lễ: "Vừa rồi ta quá đường đột mong tiểu thư lượng thứ.”
Kiều Tư Thu cảm thấy ánh mắt mọi người xung quanh đang nhìn mình chằm chằm, không biết có phải do bản thân nhạy cảm hay không cô ta cứ cảm thấy các tiểu thư phu nhân ở đây khinh thường cô ta như thể cô ta cố ý chạy đến ranh giới săn bắn để câu dẫn nam nhân vậy.
Nhưng cô ta không thể thẳng thắng phản bác vì bản thân quả thật có tâm tư muốn gặp Lịch Văn Trạch nên cố ý đi theo hướng lá cờ, ai có ngờ người muốn gặp không gặp được còn gây ra một đống rắc rối.
"Công tử nặng lời, ta..." Kiều Tư Thu cúi đầu nữa câu còn lại không nói thành lời, suy xét thì lỗi nằm chỗ cô ta sao có thể không biết thẹn mà nói ra câu tha thứ đây?
Trong lúc cô ta đang do dự bỗng cảm thấy có người chắn trước mặt mình ngẩng đầu nhìn là Tuyết Đào đang kéo tay Tuyết Linh San đứng trước.
Gương mặt dịu dàng nói: "Triệu công tử có lòng rồi, đích xác vừa rồi Kiều cô nương bị dọa sợ không ít đến giờ còn run rẩy nhưng sẽ không trách Triệu công tử vì bản thân nàng cũng hiểu chính mình đã đến nơi không nên đến, ta thay nàng hướng Triệu công tử xin thứ lỗi."
Lần này Tuyết Đào thay nữ chính giải vay, cô ta cảm kích thở phào nhẹ nhõm.
Triệu Ngôn đương nhiên nhận ra vị phu nhân phủ tướng quân uy vũ này, ai lại không biết chiến công hiển hách trên chiến trường của tướng quân đâu? Anh ta cẩn thận hành lễ: "Phu nhân người khách sáo rồi."
Vừa nói vừa nhìn bóng người bị đối phương che khuất một nửa mỉm cười nói: "Tuyết tiểu thư cũng vậy."
Bùm!
Đầu Tuyết Linh San trở nên trống rỗng, thấy đối phương mỉm cười rạng rỡ cô ta biết bản thân cần đáp ứng gì đó mới phải lễ nhưng tay chân cứng đờ bỗng cô ta cảm thấy mu bàn tay mình đau nhói nhìn xuống mới thấy tay Tuyết Đào đang luồn vào ống tay áo nhéo cô ta.
Cô ta mới nhanh chóng lấy lại bình tĩnh nở nụ cười hoàn mỹ, khụy gối hành lễ: "Linh San gặp qua Triệu công tử.”
Triệu Ngôn cười cười, anh ta nói lời cáo từ liền rời đi.
Hết chuyện thú vị để xem mọi người cũng tản ra chụm thành từng nhóm nói chuyện phiếm. Tuy không gian trong lều không lớn nhưng vị trí đều được sắp xếp từ trước nên khoảng cách đủ xa nên không nhóm nào có thể nghe rõ được cuộc đối thoại của nhóm nào cả.
Dương thị nhìn vẻ mặt khó coi của Kiều Tư Thu, nghiến răng nói: "Đây là chuyện ngươi muốn thấy? Hôm nay là ngày trọng đại ngươi lại chạy lung tung? Lần này may đυ.ng phải Triệu công tử lỡ đυ.ng phải quý nhân trong cung nào thì ngươi tính sao? Muốn cả Tuyết gia vào địa lao với người?"
Kiều Tư Thu run rẩy, làng sương mỏng động trên lông mi cô ta.
"Khóc khóc, cả ngày ngươi chỉ biết khóc! Ai biết trong lòng ngươi nghĩ chuyện mờ ám gì, có lẽ vì ngươi thích Triệu công tử nên cố ý năm lần bảy lượt tìm người ta!”
"Mẫu thân!"
"Phu nhân!”
Thần sắc Tuyết Linh San cùng Kiều Tư Thu đồng thời thay đổi.
Kiều Tư Thu vội vội vàng vàng giải thích, vẻ mặt kia nhu nhu nhược nhược như ai ức hiệp cô ta vậy: "Làm sao ta có thể... Làm sao ta có thể..."
Tuyết Đào đứng bên nóng nảy giùm nữ chính, đứa nhỏ này vừa có chút cảm xúc dao động liền nói lắp, cũng may cô ta vận khí tốt nếu không đã đắt tội tất cả mọi người.
Dương thị nắm tay Tuyết Linh San kéo về phía mình chỉ ngón trỏ vào trán cô ta: "Ngươi bị người ta bán còn giúp họ đếm tiền."
Uống hết ngụm trà trong miệng, Tuyết Đào chậm rãi nói: "Tẩu tẩu, nơi đây nhiều người chớ nói những chuyện này."
Thấy Dương thị tức giận ngồi xuống, Tuyết Đào giọng điệu vẫn ôn nhu như cũ nhưng chứa đầy uy nghiệm khó xem nhẹ: "Kiều cô nương, ta nghĩ ngươi xuất thân Tây Nam tính tình có hơi táo bạo hơn tiểu thư Kinh thành xíu thôi, nên ngươi muốn thế nào ta liền để ngươi tự ý nhưng phải biết có một số việc chúng ta có thể làm một số việc chúng ta tuyệt đối không được làm."
Editor: Diệp Thanh Thanh