Chương 3: Thế thân 3

Editor Mạnh Thường Ca

Một đám người xuyên qua trấn Ngũ Liêu tan hoang, đi tới một nhà trọ trên thị trấn.

Đệ tử Thanh Vân Tông nghỉ ngơi một đêm ở quán trọ, sau kỳ trăng máu, bọn họ bị yêu quỷ làm tỉnh giấc, vội vàng đi cứu người, bận rộn mãi tới bây giờ.

Cánh cổng nhà trọ đóng chặt, bên trong có ánh đèn mơ hồ mỏng manh tràn ra từ kẹt cửa.

Đệ tử Thanh Vân tông tiến lên gõ cửa, có người bên trong run rẩy hỏi là ai, biết được là người của Thanh Vân Tông trở về, vội vàng đi ra mở cửa.

“Tiên sư, các vị đã trở lại, không sao chứ?”

Chưởng quầy tự mình mở cửa, vừa kích động vừa vui sướиɠ nhìn bọn họ.

Đại sảnh lầu một có không ít người, gần như toàn bộ tiểu nhị và khách nhân của nhà trọ đều tụ tập ở đây, không dám một mình một người chờ ở trong phòng.

Kỳ thật bọn họ càng muốn cùng đệ tử của Thanh Vân Tông chờ ở một chỗ hơn, có mấy vị tiên sư này bảo vệ sẽ càng có cảm giác an toàn mà đúng không, chỉ là nhóm tiên sư giải quyết đám yêu quỷ xông vào nhà trọ rồi thì muốn ra ngoài cứu người, bọn nọ nào dám đối diện trực tiếp với yêu quỷ chứ, lúc nhóm người tiên sư rời đi, đành phải đóng chặt cửa lớn, chờ đợi bọn họ đuổi hết yêu quỷ trong trấn đi.

Biết yêu quỷ đã đi rồi, nét mặt mọi người lộ rõ vẻ vui mừng, có loại cảm giác sống sót sau tai nạn.

Chưởng quầy là một người khéo léo, thấy mấy người họ lộ ra vẻ mệt mỏi, nhanh chóng đuổi hết những người đang tụ tập ở đây về phòng, dẫn họ về phòng nghỉ ngơi.

Vu Mã đi tìm chưởng quầy hỏi “Chưởng quầy, còn có phòng không? Lấy cho bằng hữu của ta một phòng.”

Nghe được lời hắn, mọi người liền nhìn qua, lập tức sửng sốt.

Vừa lúc tiểu nhị đốt đèn trong dại đường lên, đèn đuốc sáng trưng.

Mỹ nhân chìm trong ánh đèn sáng như ban ngày da trắng môi hồng, tóc đen như thác nước đổ, giữa trán có một vết chu sa đỏ như máu, mỹ diễm không gì sánh bằng.

Nàng mặc một bộ váy đỏ như tiên vừa rách vừa bẩn, váy áo dính đầy vết nhơ nhớp cùng với vết máu, lại còn sắc mặt kia, trắng nhợt, làm cho nàng thoạt nhìn có vẻ suy yếu.

Là một tiểu mỹ nhân gặp nạn rồi.

Đệ tử Thanh Vân Tông vốn dĩ nhìn quen với đủ loại sắc đẹp cũng có hơi hoảng hốt.

Lúc trước ánh sáng quá mờ, bọn họ không thấy rõ, chỉ biết là một cô nương có gương mặt khá đẹp, lại không nghĩ rằng cô nương ấy có thể đẹp đến vậy.

Có sư huynh ném cho Vu Mã một ánh mắt bỡn cợt và hâm mộ, thầm nghĩ, tiểu tử này cũng rất có phúc khí, có thể làm bạn với một tiểu cô nương xinh đẹp như vậy.

May mắn Vu Mã không biết bọn họ nghĩ cái gì, nếu không nhất định sẽ không nhịn được mà nổ tung cho xem.

Cho dù người ta có xinh đẹp hơn nữa, đó cũng là một khối thịt chết biết đi thôi, ai có gan mà mơ ước chứ? Không muốn sống nữa à?

“Chưởng quầy!” Vu Mã lại kêu một tiếng.

Chưởng quầy hoảng hốt hoàn hồn, nhanh chóng nói “Còn một phòng ở nhà dưới, ngài xem có được không?”

Hắn cảm thấy hơi tội lỗi, vị cô nương này là bằng hữu của tiên sư, hẳn là phải cho nàng lên phòng trên, nhưng mà phòng trên của nhà trọ này nhiều thế, đã bị đám tiên sư này bao trọn rồi, không lấy ra nổi mà!!!

Vu Mã thầm nghĩ, để cho một con tang thi có thể dùng một cái tát đập chết yêu quỷ ở nhà dưới, cái này... được rồi, hắn thực sự không có can đảm làm vậy nha...

“Vậy đem phòng trên của tôi đổi cho cô ấy đi, tôi xuống nhà dưới ở.” Hắn rất nhanh đã nghĩ ra cách giải quyết, phân phó nói “Chưởng quầy, ông cho người đưa nước ấm qua cho ngài ấy.”

Nếu mà đã làm bạn với tang thi ấy, bản năng cầu sinh của Vu Mã rất mạnh, hắn hi vọng có thể hầu hạ tiểu tổ tông này thoải mái dễ chịu, vĩnh viễn đừng có mà kí©h thí©ɧ hung tính trong người người ta.

Đệ tử Thanh Vân Tông vốn rất mệt mỏi, nhưng mà nhìn thấy Vu Mã vì một nữ nhân mà bận trước bận sau, nháy mắt như thể hết hẳn mọi mệt nhọc.

Đến cả phòng trên mà mình ở cũng muốn chắp tay nhường cho người ta, nói Vu Mã chẳng có ý tứ gì với cô nương này, ai mà tin nổi!

Khi Vu Mã đưa người về phòng, ân cầm tìm một bộ dụng cụ vệ sinh đưa qua, lại chạy tới chỗ Trần sư tỷ, tìm người mượn quần áo, An sư huynh nhịn không được gọi hắn lại.

An sư huynh là đại sư huynh của Thanh Vân Tông, diện mạo tuấn dật, ôn nhã ổn trọng, năng lực rất tốt, ở chỗ các sư đệ sư muội rất có uy của đại sư huynh, lần này xuống núi rèn luyện, cũng là hắn tự mình dẫn người đi.

Đối với sư đệ sư muội nào hắn cùng rất quan tâm.

Nhìn thấy Vu sư đệ trước kia luôn bất đồng với mình, bây giờ lại kính già yêu trẻ , đại sư huynh thấy mình cần phải biết rõ một chút về quan hệ của Vu sư đệ với cô nương nhà người ta, nếu thực sự có quan hệ gì đó, thì cũng chuẩn bị sẵn sàng sớm một chút.

Giống như nói, nếu bọn họ muốn thành thân, thì phải báo cho tông môn sớm, tông môn mới có thể chuẩn bị cẩn thận.

An sư huynh ho nhẹ một tiếng “Vu sư đệ à, quan hệ của đệ cùng với cô nương kia là sao vậy?”

Vu Mã cuối cùng cũng phát hiện nhóm sư huynh đệ nhà mình đang tròn mắt nhìn đấy hiếu kỳ, theo bản năng run lẩy bẩy, thanh âm rất cao, sắp vỡ ra tới nơi “Quan hệ của chúng ra rất đàng hoàng, các người đừng có suy nghĩ bậy bạ đấy!!”

Nhóm sư huynh sư đệ chẹp miệng một tiếng, lời này làm gì có chút sức thuyết phục nào chứ?

“Vu sư đệ, đệ không cần căng thẳng, nếu đệ và vị cô nương kia thật sự... Được rồi, ta biết đệ và cô nương nhà người ta là bằng hữu, nhưng mà không biết lai lịch nàng ấy ra sao nhỉ?” An sư huynh cẩn thận dò hỏi.

Vu Mã: “ ... “

Hắn cũng không biết nàng ấy lúc sinh thời lai lịch thế nào mà, hiện tại người cũng đã chết rồi,theo cách nói của Vu Môn, người chết như ngọn đèn đã tắt, còn phải so đo lai lịch lúc sinh thời của người ta sao?

Vu Mã chỉ có thể hàm hồ ứng phó qua loa, lại chạy đi tìm Trần sư tỷ mượn một bộ quần áo.

“Vu sư huynh, quần áo của em đẹp hơn, thích hợp với vị Diệp cô nương ấy hơn.” Tiểu sư muội Ôn Ý Ý nói, tính tình cô bé chỉ thích mỹ nhân thật xinh đẹp, nhìn được một mỹ nữ đẹp đến như vậy, cứ cảm thấy cô ấy phải chưng diện rồi trang điểm xinh lung linh lên.

Trần sư tỷ là người tính tình nghiêm túc, quần áo chủ yếu rất mộc mạc, ngày thường đều mặc đạo bào mà tông môn phát cho.

“Tiểu sư muội, muội vừa lùn vừa béo, quần áo của muội Diệp cô nương mặc không vừa.” Vu Mã nói quá trực tiếp.

Trái tim pha lê của tiểu sư muội ngay lập tức tan thành trăm ảnh, ánh mắt chan chứa tức giận trừng lên, liếc nhìn sư huynh đáng ghét của mình, quay người chạy ra một góc tự mình giận dỗi

Trần sư tỷ lấy ra một bộ đạo bào màu xanh lơ “Đây là đồ mới, tỷ chưa mặc qua, có được không?”

“Có thể.” Vu Mã vô cùng cảm kích “Cảm ơn Trần sư tỷ, đệ trả linh châu cho tỷ nhé.”

Trần sư tỷ lắc đầu “Không cần, đây là đồng phục bốn mùa trong tông môn, không cần tiền. Đúng rồi, nơi này của ta có một ít quần áo vô dụng, cũng đưa qua cho cô nương ấy đi.”

Vẻ mặt Vu Mã cảm kích “Đa tạ Trần sư tỷ, vẫn là tỷ nghĩ chu đáo hơn.” Ôm quần áo sạch sẽ sư tỷ cho, Vu Mã vội vàng rời đi, bộ dạng kích động kia, hắn còn chưa bao giờ vội vàng như thế khi đối đãi với chưởng môn của tông môn đâu.

Các sư huynh đệ nhìn xem, ai ai cũng thấy Vu Mã yêu cô nương người ta thật rồi.

Nhưng mà một mỹ nhân xinh đẹp như vậy, thế mà lại bị Vu sư đệ đầu gỗ nhặt được, thật đúng là làm cho người ta hơi nuối tiếc đấy.

Vu Mã gõ cửa, sau khi được người bên trong cho phép, thật cẩn thận nâng quần áo vào.

“Diệp cô nương, ta mượn tạm của Trần sư tỷ mấy bộ quần áo sạch sẽ, là đạo bào của tông môn chúng ta, trước tiên ủy khuất ngài tạm mặc chúng đã, chờ đến sáng, ta lại mua cho ngài thêm một ít váy lụa nữa.”

Lúc trước khi đi đào mộ, hắn phát hiện chiếc váy lụa Diệp Lạc mặc trên người chất lượng rất tốt, thậm chí còn trộn lẫn cả linh tơ tằm, không phải là loại đồ mà người bình thường có thể mặc được.

Váy lụa sang quý như vậy, hắn hơi lo lắng cho linh thạch của mình, dễ không đủ dùng lắm.

Cầm quần áo đặt lên bàn, Vu Mã đang muốn lui ra ngoài thì thấy quần áo vừa mang tới bay lên trời.

Hắn sửng sốt, nhìn chằm chằm quỹ đạo mà đám quần áo đó di động, lúc hoảng hốt còn cho rằng mình thấy một con mèo, ngậm quần áo đi tới trước bình phòng, sau bình phong vang lên một tiếng nước xôn xao.

Diệp Lạc đang tắm phía sau.

Lúc này, hắn cảm nhận được một ánh mắt sắc lạnh, nhịn không được nhìn trái nhìn phải, nhưng mà cái gì cũng nhìn không ra, chỉ thấy hơi run trong lòng.

Hắn đột nhiên nhớ tới, nơi này còn có một con ma mình nhìn không thấy.

Nghĩ tới chuyện một hồn ma nhìn chằm chằm mình, Vu Mã cứng đờ cả người, chạy nhanh ra khỏi phòng, đóng cửa lại, đứng dưới mái hiên, gió đêm lạnh lẽo thổi tới, hắn run lập cập.

Khoảng chừng mười lăm phút sau, bên trong có tiếng nói gọi hắn đi vào.

Vu Mã cẩn thận đẩy cửa vào, nhìn thấy nữ tử đang ngồi trên một cái ghế bành sơn đen, nàng mặc đạo bào Thanh Vân Tông, tóc đen vừa dày vừa dài rối tung xõa xuống, đuôi tóc còn ngấm nước, hơi hơi uốn lượn.

Rõ ràng là bộ dạng cực kỳ lười biếng, lại có một cảm giác quyến rũ không nói nên lời.

Vu Mã chỉ nhìn một cái, khuôn mặt đã đỏ bừng.

Lúc trước nàng mặc quần áo dơ bẩn, hình tượng không tốt lắm cũng đã đẹp đến choáng váng, huống chi là bộ dáng viên ngọc được rửa sạch như lúc này.

Đạo bào Thanh Vân Tông chẳng phân biệt nam nữ khoác lên người nàng, cũng không có vẻ gì chất phát, ngược lại còn thêm một chút nhu mì của nữ giới.

Diệp Lạc cúi đầu nghịch dây đeo bên hông, nói “Ta tắm xong rồi, ngươi mang nước ra ngoài đi, không có việc gì thì đừng có quấy rầy ta, ta muốn nghỉ ngơi.”

Vu Mã đáp ứng, phát hiện nàng giống như không biết cột dây lưng, mấy cái dây lưng bên hông cũng thắt sai loạn cả lên.

Hắn muốn nói lại thôi.

Diệp Lạc ngẩng đầu nhìn qua, cặp mắt kia không đen nhánh như người chết, nhưng vẫn tối như mực, đối diện với nàng, sống lưng hiện lên một đợt ý lạnh.

“Cái đó, dây lưng buộc sai rồi.” Vu Mã cứng đờ nhắc nhở.

Diệp Lạc cúi đầu, nghe hắn chỉ, cuối cùng cũng thắt được mấy cái dây đó cho đúng.

Vu Mã không dám nhìn nàng tiếp, tự mình khiêng thau tắm đầy nước ra ngoài cửa, sau đó đóng cửa lại.

Trong nhà vô cùng an tĩnh.

Đã là canh năm rồi, nhưng sắc trời bên ngoài còn tối lắm.

Trải qua một đợt tai kiếp, trấn Ngũ Liễu cũng chẳng an tĩnh, cửa sổ rộng mở liên tục truyền đến tiếng khóc than ai oán, là người dân Ngũ Liễu trấn vì gặp nạn mà khóc đau thương.

Đêm nay, quá nhiều người mất đi người thân, thậm chí có mấy nhà cả gia đình chết dưới tay bọn yêu quỷ.

Diệp Lạc hơi nhắm mắt lại, nghe thanh âm xa xôi được gió đêm thổi tới.

Đột nhiên, nàng mở mắt ra, nhìn về phía bàn bên cửa sổ kia, chỉ mèo đen ngồi lên bàn, một đôi mắt phỉ thúy linh động nhìn chằm chằm nàng, tìm tòi nàng.

Nàng nở một nụ cười không quá cứng ngắc, vẫy tay với nó “Mèo con lại đây.”

Mèo đen thờ ơ, tiếp tục nhìn vào nàng Diệp Lạc đành phải tự đứng dậy đi qua đó, ôm mèo đen vào lòng, ngồi bên cửa sổ, nhìn trăng sáng bên trời, cẩn thận duy tư tình huống trước mắt của mình.

Từ bãi tha ma tỉnh lại, nàng không có chút ký ức nào, đầu óc trống rỗng.

Nàng chỉ biết mình tên là Diệp Lạc.

Tại sao lại chết, sao lại bị vứt xác ở bãi tha ma, hoàn toàn chẳng biết gì cả, thậm chí thế giới này, nàng cũng cảm thấy rất xa lạ.