Chương 3: Tướng Quân Ca Ca + Quý Phi Muội Muội

Chương 3: Đại tướng quân ca ca × quý phi muội muội

"Phu quân có thể dùng bữa. Hôm nay nhà bếp chuẩn bị món gà gói lá sen yêu thích của chàng, chàng có thể dùng một ít."

"Gà nướng lá sen là đồ ăn yêu thích nhất của muội muội, không phải của ta."

Nhìn nữ nhân dừng bước đi, nụ cười đông cứng lại trên khuôn mặt, nhưng Cố Thanh Trạch lại mỉm cười, "Ta thường ăn gà nướng lá sen vỉ muốn lấy cớ gần gũi muội muội. "

Sắc mặt Thẩm Quân chợt tái đi, cô muốn thấy nụ cười của nam nhân chỉ là nói đùa, nhưng lòng cô càng lúc càng lạnh, cô muốn ngăn anh tiếp tục nói chuyện, nhưng lại phát hiện ra động tác của cô không có dũng khí, nên cô chỉ có thể nghe lời nam nhan nói tiếp, văng vẳng bên tai.

"Chắc hẳn Thẩm tiểu thư thông minh hẳn đã đoán được tình cảm của ta dành cho muội muội không còn trong sáng, cho nên cô đã làm ảnh vệ không cần truyền tin tức về muội muội cho tôi biết. Đúng, ngươi đoán không sai, ta yêu muội muội mình như một nam nhân, không phải như một người ca ca.

"Chàng nói cho ta biết, không sợ ta sẽ nói ra sao? Chỉ cần ta nói ra, cả chàng và muội muội đều sẽ không có vui vẻ. Đúng, chỉ cần ta nói ra, Cố Thanh Y sẽ không có chuyện tốt. ”

Nụ cười của nam nhân càng lúc càng cười lớn. Giọng cô càng lúc càng chói tai, "Ta sẽ không làm cho nàng ta sống tốt hơn, Cố Thanh Trạch ta sẽ khiến muội muội ngươi sống không được tốt đẹp." "

“Cô nghĩ nếu ta nói cho cô biết chuyện này, ta sẽ để cô có thể nói ra?”

Cố Thanh Trạch cúi người, giữ cằm nữ nhân, ánh mắt anh bắt gặp ánh mắt ai oán của cô.

“Phu nhân bởi vì trúng độc dẫn đến không nói được, thân thể suy yếu, cần phải nghỉ ngơi, về sau Chu Thanh viện sẽ không cho phép người ra vào. "

Thẩm Quân trợn to hai mắt kinh ngạc, cô chưa bao giờ nghĩ rằng người đàn ông này sẽ tuyệt tình với cô như vậy, "Ngươi..

ngươi ...ngươi dám, cha tôi sẽ không để yên."

“Chỉ là một quan chức Ngũ phẩm, ngươi nghĩ sẽ làm gì được ta.” Nam nhân hừ lạnh một tiếng, không hề coi trọng những lời uy hϊếp của nữ nhân.

“Ngươi chưa bao giờ nghĩ về lý do tại sao ta lại lấy ngươi? Dung mạo của ngươikhông phải là đẹp nhất, gia của ngươi không phải là cao nhất, tài năng của không phải là tốt nhất và thậm chí cũng không phải nhu thuận. "

"Ta còn tưởng rằng ngươi thích ta." Thẩm Quân cúi đầu lẩm bẩm, nước mắt rơi trên váy hoa cà, nhuộm một vệt nước.

"Ồ, thích? Ta đã cho người đó hết thảy thích rồi, ta làm sao có thể thích ngươi." . Tôi đã chọn ngươi ngay từ đầu, chỉ vì ngươi dễ kiểm soát nhất. "

Cố Thanh Trạch đứng dậy phủi bụi dính trên quần áo, "Từ nay về sau ngươi có thể yên tâm ở lại Chu Thanh viện, ta sẽ bảo vệ ngươi an toàn, không lo cơm áo suốt phần đời còn lại."

Anh nhấc chân đi ra ngoài, lại bị nha hoàn ôm đùi muốn ném đi, nhưng chỉ kéo cô gái vài cái, hai tay ôm đùi vẫn không chịu buông ra.

"Tướng quân, phu nhân biết người thật sự thích hoa cà, nương nương không thích màu hoa cà, nhưng ngài lại thích, cho nên sau khi gả vào phủ của tướng quân, tất cả y phục của phu nhân chủ yếu là hoa cà. Chiếc kẹp tóc trên đầu phu nhân không bao giờ tháo ra. Phu nhân thích các bữa ăn nhẹ, nhưng ngài lại thích đồ ăn cay, vì vậy bữa ăn của bà ấy chủ yếu là móm cay Tứ Xuyên. Ngay cả khi khoa chịu không ngủ được vào ban đêm, phu nhân cũng không bao giờ ăn lại món ăn nhẹ. Ngay cả khi ngài chỉ thỉnh thoảng ăn cùng phu nhân. Tướng quân không có chút động lòng trước phu nhân sao? "

Cố Thanh Trạch đá văng nha hoàn ra, "Ai nói rằng ta thích màu hoa cà, muội muội ta thích màu hoa cà, ta chỉ thích muội muội mặc màu hoa cà, về bữa ăn muội muội yêu ẩm thực Tứ Xuyên, ta chỉ làm theo sở thích của nàng, về chiếc kẹp tóc đó chẳng qua là muội muội không thích nên ta mới đưa cho ngươi, ngươi động lòng? Sao ngươi khôg thay ta hỏi muội muội xem nàng có hay không động lòng với ta."