Khương Hủ nói với dì Phương chuyện cô muốn thi tuyển sinh đại học trước một năm, lý do như cũ chính là: "Nhà họ Khương có lẽ sẽ không nuôi dưỡng con sau khi con mười tám tuổi nữa nên con muốn vào đại học càng sớm càng tốt."
Dì Phương nói với cô: "Không sao, bố mẹ con không trả tiền cho con học đại học, dì Phương có thể chu cấp cho con, con yên tâm học tập, đừng vội vàng như vậy."
Đương nhiên, Khương Hủ sẽ không đồng ý, chỉ nói ít nhất cô sẽ thi giữa kỳ năm ba trung học, nếu cô có thể vượt qua điểm của hạng nhất toàn trường năm ngoái thì cô sẽ nhảy lớp.
Dì Phương không biết phải làm sao, vì vậy đã gọi riêng cho bác sĩ tâm lý của Khương Hủ, sau khi nghe kinh nghiệm cụ thể, bác sĩ tâm lý đề nghị dì Phương cho Khương Hủ một cơ hội thử.
"Chỉ cần em ấy điều chỉnh khoảng cách tâm lý kịp thời nếu trong trường hợp em ấy kiểm tra không tốt thì sẽ không có tác động tiêu cực nào khác, Khương Hủ sẵn sàng học tập chăm chỉ, đó là một dấu hiệu tốt."
Khi dì Phương nghe thấy điều này cảm thấy cũng có lý, đồng ý với Khương Hủ ngày hôm sau sẽ đến trường vào để nói chuyện với giáo viên chủ nhiệm.
Phụ huynh đã lên tiếng, giáo viên chủ nhiệm vốn đang do dự, cuối cùng đã quyết định liên hệ với nhà trường.
Vài ngày sau, Khương Hủ nhận được thông báo tham gia kỳ thi năm ba trung học.
Chuyện này tạm thời là bí mật, sau khi liên lạc với dì Phương, nhà trường nhất trí quyết định không tiết lộ trước, tránh gây xôn xao và thu hút quá nhiều chú ý từ bên ngoài, việc Khương Hủ kiểm tra không đạt yêu cầu cũng sẽ không ảnh hưởng tới tâm lý.
Khương Hủ biết giáo viên và dì Phương quan tâm cô, đặc biệt là dì Phương, từ khi biết cô thật sự mắc bệnh tâm lý, dì đã luôn quan tâm tới tâm trạng của cô mọi nơi, tình yêu này đủ để cô trả ơn bằng cả cuộc đời.
Sau khi kỳ thi được xác nhận, Khương Hủ học tập chăm chỉ hơn, bộ môn cờ vây đã bị xóa khỏi cuộc sống hàng ngày, ngoại trừ thư pháp và tranh vẽ, mỗi ngày cô vẫn hoàn thành nhiệm vụ, toàn thời gian đều dùng để ôn tập.
Hai giáo viên ở nhà dạy cô những thứ nâng cao, Hứa Thịnh đã học năm ba trung học trong trường rút ra những điểm mấu chốt của năm ba cho cô, cô bắt đầu muộn, chỉ mới học được nửa năm, cố gắng hay không chỉ mình cô biết rõ, nhưng có một thanh kiếm treo trên đầu, cô phải trở nên nổi bật càng sớm càng tốt, không có con đường thứ hai để đi.
Khương Hủ đặt hy vọng thoát khỏi hiểm cảnh vào kỳ thi tuyển sinh đại học này.
Vẫn luôn cảm thấy rằng việc ôn tập không đủ toàn diện, nhưng thời gian trôi qua trong chớp mắt, bài kiểm tra giữa kỳ đã đến.
Vào ngày thi, tất cả mọi người đều phát hiện Khương Hủ thật sự đến tầng năm ba để thi, vì vậy kỳ thi giữa kỳ năm thứ hai trung học trở nên ít quan trọng hơn, mọi người đều chú ý đến kỳ thi của Khương Hủ.
Đây là học sinh đầu tiên trong trường học nhảylớp, một tin tức lớn.
Khi vừa đến phòng thi, Khương Hủ tự mình lấy lại bình tĩnh, Trương Hàm lơ lửng ở một bên, nhìn xung quanh hỏi cô: "Cô có muốn tôi giúp cô đọc đáp án không? Tôi biết học sinh đứng nhất hồi đầu năm ngồi đâu.. Được rồi, được rồi, tôi biết cô sẽ không gian lận, nhưng lần này cô mà thi trượt, cô không thể tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học trước được đó nha~"
Khương Hủ phớt lờ anh ta, nhận tờ giấy kiểm tra và điền tên mình cẩn thận, sau đó đọc qua các loại câu hỏi, đảm bảo rằng nó giống với những gì cô đã ôn tập, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm và bắt đầu làm các câu hỏi một cách nghiêm túc.
Trong kỳ thi này, Khương Hủ không kỳ vọng bản thân quá xuất sắc, cô chỉ học được những kiến thức trọng điểm của trung học, cô không có thời gian học lẻ tẻ, cho nên mục tiêu của cô chỉ là có tên trong bảng trường.
Ví dụ như năm ngoái, trong trường có 86 thí sinh, kỳ vọng lần này của Khương Hủ là xếp hạng 86 trở lên.
Kỳ thi giữa kỳ kéo dài hai ngày, kết thúc vào thứ năm, giáo viên của mỗi môn học năm ba rút ra đề thi của Khương Hủ ra trước để sửa, mặc dù không biết thứ hạng, nhưng điểm số sau khi sửa lại khiến tổ chấm điểm năm ba phải khϊếp sợ.
"Có thật đứa nhỏ này mới học được nửa năm không?"
Để khẳng định độ khó của đề thi này không quá cao, các giáo viên của tổ chấm điểm nhăm ba đã làm thêm giờ để sửa chữa các đề thi còn lại, cuối cùng trước giờ tan học hôm thứ sáu đã xếp xong thứ hạng toàn trường.
Khương Hủ chiếm vị trí thứ ba mươi chín.
Theo kết quả thi tuyển sinh đại học không mấy tốt của trường những năm trước, tuy không thể vào những trường đại học trọng điểm hàng đầu, nhưng vẫn vào được trường top.
Dù sao cô cũng chỉ mới học được nửa năm, còn hơn nửa năm nữa! Nếu nhìn kỹ điểm số của cô trong các môn học khác nhau, cô đạt điểm cao trong sinh học, chỉ cần cô ghi nhớ nhiều điểm kiến thức hơn, rất có thể điểm số sẽ được kéo lên, còn có những bài ngâm thơ cổ của Trung Quốc và một số điểm kiến thức rải rác khác..
Điểm mất của Khương Hủ chỉ cần nỗ lực có lẽ sẽ bù đắp, không giống người có thính giác kém, kỹ năng viết kém, không giải được về các vấn đề toán học, vật lý và hóa học, nếu muốn đột phá trước kỳ thi đại học, dù cố gắng đến mấy nhưng e là hiệu quả không cao.
Trường học sắp kết thúc vào thứ Sáu, các học sinh vui mừng vì giáo viên của các môn không giao bài tập về nhà, và với tinh thần "cái gì vui thì mình ưu tiên trước, thứ hai đối mặt với hiện thực đau khổ sau", một bên trực nhật một bên gào hét như đám quỷ, cao giọng thảo luận lát về đi đâu ăn gì..
Giữa chốn ồn ào, giáo viên chủ nhiệm gọi Khương Hủ đến văn phòng.
Ngay khi Khương Hủ bước vào cửa, cô đã cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của các giáo viên có mặt.
Tổ trưởng năm hai và năm ba trung học đều có mặt ở đây, đầu tiên giáo viên chủ nhiệm thông báo kết quả cho Khương Hủ.
Khương Hủ lẳng lặng lắng nghe, nghe xong trên mặt cũng không có quá nhiều thay đổi, cô chỉ hỏi giáo viên chủ nhiệm: "Thưa thầy, em có thể tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học trước không?"
Giáo viên chủ nhiệm nhìn hai tổ trưởng lớp với vẻ mặt phức tạp.
Thầy Cao, tổ trưởng năm ba trung học, vừa nâng kính vừa hỏi vài câu về việc học hàng ngày của Khương Hủ, Khương Hủ giấu chuyện ma quỷ trả lời thành thật.
Nghe nói cô từ lúc rời giường đến lúc đi ngủ cô đều học, ngày ngày cố gắng học tập hơn nửa năm, trong lòng tổ trưởng Cao càng thêm kiên định, nhìn Khương Hủ với ánh mắt dịu dàng: "Mẹ em đã nói rõ với nhà trường về tình hình ở nhà rồi, vì em quả thật đã sẵn sàng tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học, trường chúng tôi vẫn sẽ cố gắng hỗ trợ em, chúng tôi sẽ báo cáo chuyện này với hiệu trưởng, em quay về chờ tin tức. Chỉ có một điều, cho dù em có thực sự chuyển tiếp sang năm ba trung học, giáo viên hy vọng em có thể tiếp tục duy trì động lực học tập này, em là một đứa trẻ có tiềm năng lớn, em có thể vào trường tốt nhất, đừng hài lòng với thành tích nhất thời trước mắt."
Khương Hủ nghiêm túc gật đầu, cúi chào các giáo viên có mặt: "Cảm ơn thầy."
Chủ nhiệm lớp vội vàng đỡ cô dậy, thở dài xúc động.
Trước khi rời khỏi trường học, Khương Hủ nói với Hứa Thịnh: "Anh có muốn đến nhà em không? Em sẽ dẫn anh đi gặp viện sĩ Trương và chú Khải Văn."
Hứa Thịnh có chút do dự, nhưng cậu ta không thể cưỡng lại sự tò mò đối với vị học giả cấp quốc bảo trong truyền thuyết này, lần đầu tiên bước ra khỏi cửa trường.
Viện sĩ Trương và chú Khải Văn cuối cùng cũng gặp được tiền bối của Khương Hủ có chấp niệm ở lại học tập.
Họ đã trải qua một ngày cuối tuần vui vẻ bên nhau, Khương Hủ cho mình nghỉ hai ngày sau kỳ thi, tạm thời gác lại tài liệu dạy kèm, cùng Hứa Thịnh nghe lớp học nghiệp dư của hai giáo viên, luyện tập thư pháp, nghe chú Khải Văn kể chuyện lịch sử, hoặc chơi cờ vây với Hứa Thịnh.
Hứa Thịnh không biết chơi, mặc dù có chú Khải Văn chỉ giáo bên cạnh, nhưng mỗi lần không thể nhanh hơn miệng Hứa Thịnh, Khương Hủ thắng năm ván liên tiếp, không thể vui nổi.
Bị bốn người bọn họ ảnh hưởng, một hồn ma nhàn rỗi khô khan cũng tinh tế trở nên có văn hóa hơn một chút, thỉnh thoảng lại nhảy ra vài câu thành ngữ, mắng người ta bằng thuật ngữ chuyên nghiệp, parabol gì đó, rơi tự do.. từng cái một.
Khi trở lại trường vào thứ hai, Khương Hủ nhận được thông báo chính thức chuyển trường sang năm ba trung học, các bạn cùng lớp vẫn đang hồi hộp chờ kết quả giữa kỳ, không đợi được kết quả đã thấy Khương Hủ đã chuyển đi chỗ khác..
Vẻ mặt của bạn cùng bàn chân dài rất tệ: "Cô cứ thế rời đi sao?"
Khương Hủ xách cặp sách to lớn của cô: "Ừm, tôi hy vọng sau này cậu sẽ nghiên cứu kiến thức khoa học, đừng xem những thứ mê tín dị đoan đó nữa."
Sắc mặt Trần Khai Đông tối sầm lại, nhưng cậu vẫn kìm nén bình tĩnh, tức giận hỏi: "Sao cô lại muốn nhảy lớp, học cùng chúng tôi không tốt sao?"
Khương Hủ vỗ vỗ vai cậu: "Có rất nhiều lý do, nhưng tóm lại chỉ có một nguyên nhân, tôi sẽ không ngừng chạy về phía trước, cho nên bạn cùng bàn, nếu cậu nhớ tôi, phải cố gắng đuổi kịp đấy."
Mặt Trần Khải Đồng hơi đỏ: "Biến lẹ, sao ông đây phải nhớ cô chứ?"
Khác với sự lúng túng của Trần Khải Đông, Tiểu Nhuế và những người khác thực sự rất buồn, nhưng cô gái nhỏ cũng rất dễ dỗ dành, Khương Hủ hứa sẽ đi ăn trưa với bọn họ mỗi ngày, họ biến buồn thành vui, đồng thời cũng bảo Khương Hủ nhớ chia sẻ kinh nghiệm cho bọn họ sau kỳ thi tuyển sinh đại học, tất nhiên, áp lực quá lớn không quan trọng cũng không sao, hoan nghênh trở lại hihi.
Nhưng ngay sau đó, dù buồn hay vui, các bạn học sẽ cảm thấy mình đang suy nghĩ quá đơn giản, sự ra đi của Khương Hủ không chỉ là bạn học, Khương Hủ từ đó đến nay đã trở thành cơn ác mộng của bọn họ.
Học sinh năm hai và năm ba thường nghe giáo viên nói: "Các em có biết Khương Hủ được chuyển đến năm ba trung học không? Người ta chăm chỉ có thể bù đắp phần lớn điểm kiến thức kỳ thu đại học, giwof vẫn chưa quá muộn để các em học tập chăm chỉ hơn, các em hểu chưa?"
Khương Hủ cho các giáo viên một niềm tin vững chắc, họ không thể chờ đợi để kéo đám học sinh đang ngủ gật dậy: Học! Bắt đầu học ngay bây giờ! Học tập chăm chỉ! Thời gian đã đến lúc! Khương Hủ thi học một quyển, các em chăm chỉ học hai quyển đi!
Học sinh: Muộn rồi, muộn rồi, thầy ơi, thầy có buông tha cho em được không?
Đại sư quả nhiên là đại sư.
"Tôi không phải là đại sư, không biết đoán mệnh." Khương Hủ không ngờ rằng tin đồn này đã lan truyền đến tận năm ba trung học, đối mặt với những câu hỏi ngập ngừng của các bạn cùng lớp, Khương Hủ từ nghiêm túc giải thích sang nhấn mạnh với vẻ mặt vô cảm.
Cuộc sống trung học thiếu giải trí, đặc biệt là vào năm thứ ba trung học, Khương Hủ hiểu rằng có lẽ cô đã trở thành chủ đề giải trí trong thời gian rảnh rỗi của mọi người. Mặc cho cô đã nghe giải thích một lần, trong lòng cô cũng có chút bất lực, không có biện pháp nào khác, giải thích mỏi mồm vẫn thế, chỉ có thể hy vọng đề tài này sẽ sớm nguội lạnh.
Cuộc sống học tập năm ba trung học có chút nhàm chán, nhưng đối với Khương Hủ viên mãn thì trôi qua rất nhanh, sau kỳ thi giữa kỳ có kỳ thi chung mười trường, lần này Khương Hủ bình tĩnh hơn.
Trước kỳ thi chung, Khương Hủ không ngờ rằng những lời đồn đại "đại sư" sẽ mang đến rắc rối cho mình.
Một số phụ huynh học sinh báo cáo với nhà trường rằng Khương Hủ có hành vi mê tín dị đoan, ảnh hưởng đến việc chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh đại học của con cái họ, đồng thời cáo buộc Khương Hủ bói toán và lừa tiền các bạn cùng lớp, đồng thời yêu cầu mạnh mẽ đuổi cô ra khỏi năm ba trung học.
Khương Hủ bị gọi đến văn phòng, cô nghe thấy giọng nói phẫn nộ bên trong.
"Tôi cho con đi học để con học, trường học kiểu gì? Có những học sinh giống mấy kẻ lừa đảo đi bói mệnh lừa tiền! Tôi nghe nói Khương Hủ này là học sinh được phép học nhảy lớp ở trường anh, tình huống của con bé thế nào? Đó là ai? Nếu anh mở cửa sau như thế này mà ảnh hưởng đến kỳ thi tuyển sinh đại học của con tôi, tôi nói cho anh biết, nếu cô không xử lý tốt, tôi sẽ báo cáo với Phòng Giáo dục! Đến cả đài truyền hình và diễn đàn phốt mấy người, cho mọi người thấy mấy người dạy và giáo dục người khác như thế nào!"
Ngay khi Khương Hủ xuất hiện, ánh mắt của mẹ học sinh kia giống như một mũi tên sắc bén nhìn cô đầy ghê tởm.
Trái tim Khương Hủ thắt lại, những sợi lông trên người dựng đứng, đây là căng thẳng còn sót lại từ nguyên chủ.
Cô chống lại sự thôi thúc trong lòng muốn tránh xa ác ý xung quanh, nhìn lại ánh mắt của phụ huynh, sau vài giây, cô bình tĩnh chuyển đi và nhìn giáo viên chủ nhiệm hiện tại: "Thưa thầy, thầy đang tìm em ạ?"
Tổ trưởng năm ba là một người đàn ông trung niên, ông ấy có ấn tượng tốt với Khương Hủ chăm chỉ, phải mất rất nhiều công sức mới có thể lôi kéo Khương Hủ vào lớp của mình, ông ấy không tin Khương Hủ sẽ làm theo những gì phụ huynh này nói, đương nhiên, mặt khác, cũng chính sự hung hăng của đối phương khiến giáo viên chủ nhiệm nổi giận.
Ông ấy dịu dàng nhìn Khương Hủ: "Không có gì, có vài vấn đề thầy muốn cùng em đối chiếu với lời của bạn học Từ Thiến."
Con gái của phụ huynh được báo cáo tên là Từ Thiến, một người bạn học ở lớp bên cạnh, Khương Hủ từng gặp qua một lần, trong lớp cũng có vài lời đồn về Từ Thiến, bởi vì cô ta từ đầu năm đã nổi danh là một bạch phú mỹ*.
*Bạch phú mỹ: Là cụm từ để chỉ những người phụ nữ có nước da trắng trẻo, ngoại hình xinh đẹp, dáng chuẩn, tính tình tốt, kinh tế vững chắc.
Có rất nhiều học sinh đi cửa sau vào trường, bạch phú mỹ cũng có rất nhiều, chẳng hạn như Tiểu Nhuế năm hai, có mẹ là một bà nội trợ toàn thời gian, người học món tráng miệng, cắm hoa, mua sắm và trà mỗi ngày, đưa cho Tiểu Nhuế một đống tiền tiêu vặt.. Nhưng Từ Thiến là người nổi tiếng nhất, bởi vì cô ta tiêu tiền rất xa hoa, mọi người đều biết rằng gia đình cô ta rất giàu có.
Khương Hủ chỉ nhìn giáo viên chủ nhiệm, không để ý đến hai mẹ con im lặng và cáu kỉnh ở bên cạnh: "Thầy hỏi đi ạ, nếu là điều em biết thì em sẽ trả lời thành thật ạ."