Chương 171: Rời Bỏ

“Bởi vì cái chị muốn là người đàn ông này, Hồ Huyên, chị sẽ thu thập anh ta!”

“Tinh Linh Chỉ Dẫn Tân Tiến!” Hồ Huyền tăng sức mạnh và thắp sáng toàn bộ hang động. Căn hầm ngục tối tăm ẩm ướt lúc trước cuối cùng cũng được thắp sáng như ban ngày, và thứ đầu tiên hai người nhìn thấy chính là một người phụ nữ trên trần hầm ngục. Người phụ nữ đẹp, nhưng có một chiếc lưỡi dài, phát ra tiếng xì xì khi ánh sáng làm lộ diện ngoại hình thật sự của cô ta.

Người phụ nữ không có chân, thay vào đó, từ phần eo trở xuống là một đuôi rắn dài đầy gai. Có lẽ nọc độc chết người của cô ta nằm ở cái đuôi ấy.

“C-Chị Lily?!” Vân Ngọc đứng hình, mọi chuyện vượt quá sức tưởng tượng của cậu. Trong thiết lập thế giới không hề đề cập rằng Độc Dược Lily chính là một con quái thú!!

[C-chị ta là quái thú?]

[Pupa:... có lẽ vậy. Chờ tôi tải lại thiết lập của cô ta.]

‘Huyền Độc Lily || Cấp độ 110 || Sức mạnh 100% || Năng lực Hoặc Bì (vẻ đẹp mê hoặc)’

‘Thông Tin Bổ Sung: Quái thú tầng 75, Huyền Độc Lily. Thường ra ngoài bắp cóc những người chơi để đánh cắp trang bị. Thích ăn những người chơi mạnh.’

Vân Ngọc nuốt nước bọt. Cậu không dám nhìn lên trần nhà bởi vì Huyền Độc Lily đang chằm chằm quan sát họ như những con mồi béo bở. Cậu chậm rãi lui bước, kéo kéo Hồ Huyên, “A-Anh Huyên, đi thôi…”

Hồ Huyên quan sát con quái thú, nở nụ cười chế nhạo, “Vân Ngọc, tìm nơi ẩn nấp, tôi muốn diệt trừ thứ này.”

“A-Anh Huyên! Chị ta đã cấp 110! Chúng ta sẽ chết!!” Vân Ngọc tuyệt vọng cất lời.

“Tôi đề nghị nhóc nên chạy đi, Vân Ngọc à. Bởi vì hang động này thuộc phạm vi của tôi, tất cả những thứ bỏ mạng ở đây sẽ không thể hồi sinh. Đây là Thần Tháp tầng 75 đấy.” Huyền Độc Lily vui vẻ cất lời. Cô nhìn Hồ Huyên đầy thèm thuồng, “Tôi thật sự muốn xé xác anh ta. Chắc hẳn rất ngon miệng đây..”

“Thử đi,” Hồ Huyên khıêυ khí©h, “Tôi sẽ gϊếŧ chết thứ này và lấy đi cái đuôi gớm ghiếc đó.”

Hồ Huyên triệu hồi hai thanh kiếm và kích hoạt kỹ năng, “Song Kiếm Hợp Bích”

Huyền Độc Lily há to miệng, một thanh kiếm xuất hiện. Thanh kiếm được bao bọc bởi dịch nhầy màu đen chứa độc tố có thể gϊếŧ chết bất kỳ ai bằng một đòn duy nhất. “Tôi thích người có ý nghĩ có thể đánh bại được tôi. Sự tuyệt vọng của họ lúc nào cũng ngon miệng nhất!”

Hồ Huyên và Huyền Độc Lily lao vào nhau với thanh kiếm trong tay.

CẠCH!

Kiếm của hai người đυ.ng nhau, nhưng rất nhanh sau đó, Hồ Huyên nhận ra kiếm của cô ta có thể dễ dàng ăn mòn kiếm của anh. Thanh kiếm đó không chỉ có độc mà còn có tác dụng ăn mòn.

Chưa đầy một phút, hai thanh kiếm của anh bị ăn mòn triệt để và biến mất. Hồ Huyên nghiến răng nghiến lợi, triệu hồi hai thanh kiếm khác, nhưng lần này, anh nâng cấp kiếm trước, “Kháng Độc Nâng Cao!”

Lily bật cười, “Ngay cả kiểu kháng độc đó cũng không cứu được anh đâu! Hãy nhận lấy!”

Lily mở miệng, những mũi kim độc bắn ra từ miệng cô ta. Hồ Huyên bật nhảy né tránh, nhưng Lily vẫn không ngừng bắn kim cho đến khi một số phần của hang động đã bị phá hủy nặng nề.

Hồ Huyên lao về phía Lily, nhắm vào đầu cô ta.

Tuy nhiên, Lily nhanh hơn. Cô ta lùi xa và phun nọc độc khỏi miệng. Hồ Huyên nghiêng người né tránh mũi nọc độc, nhưng có chút muộn.

Vân Ngọc sử dụng quyền năng thẩm định của mình để kiểm tra tình trạng của Hồ Huyên, ‘Hồ Huyên (trúng độc) thanh máu 90%.’

Vân Ngọc cũng nhìn thấy thanh máu của Hồ Huyên tiếp tục giảm bởi vì độc dược, “Sử dụng thuốc giải của anh đi!!” Vân Ngọc la lên nhắc nhở Hồ Huyên.

Hồ Huyên đã nghe được. Tầm nhìn của anh trở nên mờ đặc, hơi thở nặng nề. Anh lấy ra thuốc giải độc từ túi dự trữ, nhưng Lily không để anh dễ dàng đến thế. Cô ta tấn công dồn dập bất cứ khi nào Hồ Huyên muốn uống thuốc giải.

Tình cảnh ngày càng trở nên tồi tệ, Vân Ngọc chứng kiến thanh máu của Hồ Huyên đã đạt mức 50%. “Ahahahaha! Sự kiêu hãnh ban đầu đâu rồi? Anh còn chưa thể động tới sợi tóc của tôi, vậy mà tôi đã lấy đi nửa cái mạng chó của anh!”

Hồ Huyên thở hắt đầy nặng nhọc. Thật sự, anh có thể chỉ cần kích hoạt chức năng sửa lỗi và gϊếŧ chết quái thú này dễ dàng. Nhưng chức năng sửa lỗi bao gồm cả sức mạnh khủng khϊếp. Nếu anh đột nhiên phá hủy hang động này cùng với Lily, Vân Ngọc cũng sẽ thực sự bị gϊếŧ chết.

Hồ Huyền liếc nhìn Vân Ngọc, người vẫn đang đầy lo lắng hướng về phía anh, “Chạy ngay!” Hồ Huyên la lên. Anh là người đã mang Vân Ngọc tới đây. Vậy mà cuối cùng, anh lại không muốn cậu nhóc này phải chết, ít nhất là không phải chết theo cách này.

[Pupa: Đinh! Chỉ số thiên mệnh tăng lên 15%.]

“Tôi sẽ không để anh một mình!” Vân Ngọc vội vã cầm thuốc giải tiến tới bên Hồ Huyên yếu ớt. Nhưng Lily bắn ra một cây kim độc trước chân Vân Ngọc, “A!!” Vân Ngọc bật lùi về sau, suýt chút nữa thì cây kim độc đã ghim vào chân cậu.

“Đừng cản trở tôi, Vân Ngọc. Nhóc là đứa trẻ dễ thương đấy, nhưng tôi không cần một cậu nhóc phiền toái đâu.” Lily cảnh cáo.

Vân Ngọc trừng mắt nhìn Lily. Cậu không quan tâm lúc này phải giả bộ thế nào nữa. Cậu chỉ không muốn Hồ Huyên bỏ mạng tại đây. Nhưng hai người vẫn đang trong hang động. Suy nghĩ về những thiệt hại mà mình đã gây ra với đòn tấn công trước ở thảo nguyên, cậu có thể phá hủy mọi thứ và gϊếŧ chết Hồ Huyên nếu cậu không cẩn thận.

Vậy nên, Vân Ngọc tạo ra hai quả cầu nước và đọc chú, “Vân Ngọc… Thủy Sương!”

Từ bàn tay Vân Ngọc, hai quả cầu nước xoay tròn, tạo ra sương mù trên không trung, làm mờ tầm nhìn của Lily.

“Cái–” Lily không thể nhìn thấy gì do sương mù dày đặc. Cô cố gắng tấn công bằng cách phun kim độc lung tung, ôm tâm lý hi vọng một trong số đó có thể trúng Hồ Huyên hoặc Vân Ngọc. Nhưng có vẻ tất cả đòn tấn công của cô đều bị sương mù ăn mòn.

“Chết tiệt!” Lily la hét. Cô ta sử dụng kỹ năng để do thám vị trí của Vân Ngọc và Huyên, “Do Thám Hồng Nhiệt!”

Nhưng cô vẫn chẳng thấy gì. Sương mù giăng dày đặc cản trở tầm nhìn. Thậm chí kỹ năng cao cấp của cô cũng không thể đấu lại màn sương mù này.

Vân Ngọc vội vã tiến tới bên Hồ Huyên, đưa anh thuốc giải, “Uống đi, chúng ta phải chạy ngay!”

Thanh máu của Hồ Huyền chỉ còn lại 25%. Anh uống thuốc giải và uống hồi máu. Sau đó trân trân nhìn Vân Ngọc, “Cậu là ai?”

“Tôi sẽ nói với anh sau. Sương mù sắp tan rồi. Chúng ta phải đi ngay!” Vân Ngọc hấp tấp đáp lời. Cậu kéo tay Hồ Huyên và vội vã rời khỏi hang động rộng lớn.

Nhưng sương mù tan ra quá nhanh. Lily cuối cùng cũng nhìn thấy hai người chuẩn bị rời đi. Cô ta nghiến răng nghiến lợi nhanh chóng chặn đứng lối thoát. “Hai người sẽ không đi đâu hết!”

Lily sử dụng cái đuôi đầy gai của mình quật tới tấp vào Vân Ngọc và Hồ Huyên. Vân Ngọc nhảy về sau tránh né, nhưng cậu lập tức vấp ngã vì cậu còn đang mang theo Hồ Huyên nữa.

“Bé ngoan của ta, Vân Ngọc à. Ta thực sự không muốn tổn thương nhóc, nhưng nhóc khăng khăng cứu lấy con mồi của ta.” Lily nghiến răng.

Vân Ngọc đang chao đảo vì cú ngã, nhưng cậu vẫn nắm chặt lấy Hồ Huyên. Cậu hét lên, “Anh Huyên không phải là con mồi của cô! Anh ấy có thể mạnh mẽ hơn nhiều nếu anh ấy muốn!”

“Thật sao? Nhưng anh ta trông thật yếu ớt đấy~” Lily cười cợt, “Thật tình thì, ta biết anh ta muốn mang nhóc tới đây để làm lá chắn cho anh ta, phòng trường hợp khẩn cấp. Vậy sao chúng ta không thương lượng chút nhỉ, Hồ Huyên?”

“Anh có thể rời đi, nhưng phải để Vân Ngọc lại với ta,” Lily cười chế giễu, “Đúng với ý định ban đầu của anh, nhỉ? Tại sao anh lại mang theo người chơi cấp 30 tới một căn hầm vô danh sâu bên trong rừng Ander? Anh biết cậu nhóc này vô năng mà.”

“K-Không! Anh Huyên đã nói anh ấy sẽ không để tôi phải bỏ mạng! Phải không, anh Huyên?” Vân Ngọc quay đầu nhìn Hồ Huyên mong đợi nhận được câu trả lời. Vậy mà… Hồ Huyên im lặng.

Bởi vì đó là sự thật, ban đầu anh đã muốn hi sinh Vân Ngọc.

“... anh Huyên?”

Hồ Huyên có chút ý tưởng trong đầu, ‘Mình tin rằng Lily sẽ không diệt trừ Vân Ngọc. Cô ta chỉ nhắm tới mình mà thôi. Dựa vào sự quan sát của mình, cô ta thích ăn người chơi mạnh và chơi đùa với những thứ đáng yêu…’

Hồ Huyên nâng đầu, tính toán trong tâm trí, “Tôi đồng ý, để tôi đi, tôi sẽ để Vân Ngọc lại với cô.”