Khoảnh khắc đó, tiếng hét của Yukio cũng không thể che lấp được tiếng súng ngập tràn trong không khí.
Yukio nhắm chặt mắt khi thân thể vẫn không ngừng nã đạn vào Mamoru. Cậu không dám mở mắt ra, sợ rằng cảnh tượng này sẽ ám ảnh cậu cả đời mãi mãi về sau.
Sakuma chế nhạo, “Sao anh không mở mắt ra và nhìn xem mình đã làm cái gì? Không phải anh yêu tên đó sao? Hai người đúng là đôi uyên ương tuyệt đẹp, chỉ tệ là một người lại phải đang bắn gục người còn lại.”
Sakuma hài lòng, đặc biệt là khi nhìn thấy nỗi sợ cùng cực của Amano-San. Amano-San càng tỏ ra sợ hãi bao nhiêu thì anh càng cảm thấy tuyệt vời. “Nói thật đi, tại sao anh lại phải lòng tên đó chứ? Hắn ta là cảnh sát! Có lẽ hắn ta cũng trẻ và chính trực đấy, nhưng rồi hắn ta sẽ sớm trở nên khốn nạn như cái lũ cảnh sát mọi rợ kia thôi!!”
“Tại…Tại sao cậu lại làm vậy???” Yukio khàn giọng cất lời. Trong lòng không ngăn nổi từng cơn ớn lạnh cuồn cuộn dâng trào, cậu chỉ muốn ngất lịm đi vì kinh hãi, nhưng không thể, bởi vì Sakuma ép buộc cậu phải tỉnh táo.
“Tại sao? Hừm….Tôi không cần bất kỳ sự cản trở tình cảm nào với sáng tạo hoàn mỹ nhất của mình. Tôi muốn anh ấy phải hành động như những gì tôi điều khiển, vì tất cả cảm xúc của anh ấy, là của tôi, thân thể ấy, cũng là của tôi. Anh ấy là của tôi và chỉ của riêng tôi.” Sakuma vô cảm cất lời. Mặc dù anh biết rằng đó chẳng phải là lý do thật sự.
Thực tế, Sakuma đang bị che mờ lý trí bởi sự ghen tuông đố kỵ. Khi thằng khốn đó dám hôn lên tay Amano-San, tâm trí anh ngay lập tức cảnh báo, mường tượng ra khả năng Amano-San và tên đó có thể sống trọn một đời tươi đẹp bên nhau như một đôi chồng chồng hòa hợp, còn anh, anh bị mắc kẹt trong cái đám hỗn độn tại phòng thực nghiệm, mãi mãi Thậm chí ngay cả khi kế hoạch của anh có thể thành công, Amano-San và tên đó vẫn có thể hạnh phúc về bên nhau, và anh sẽ chết dần chết mòn trong cô đơn lạnh lẽo.
#Bản dịch thuộc về GinGin BoyLove. Hãy đọc truyện tại https://ginginworld.wordpress.com/ hoặc Thành Viên GinGin BoyLove (truyenhdt.com) để ủng hộ công sức của nhà dịch nha><
Anh không thể chấp nhận sự thật tàn khốc, rằng anh sẽ mãi đơn độc như thế.
Nếu anh phải tạo ra một đám hỗn độn chỉ để có được mối quan hệ tình cảm, tại sao anh không chọn một người, một con người thực thụ bầu bạn với mình?
“Anh có muốn tự mình mở mắt xem trò hay anh đã tạo ra, hay phải để tôi làm anh không thể không mở mắt?” Sakuma lạnh giọng hỏi. Vân Ngọc không dám mở mắt, cậu không muốn tổn thương người vô tội, đặc biệt là một người tốt đẹp như Mamoru, chứ đừng nói đến chuyện phải gϊếŧ y.
Vân Ngọc kinh sợ, cậu gần như đang đứng trên bờ vực sụp đổ.
[Hệ thống, khởi động lại. Ngay! Tao không muốn nhìn!!!]
Vân Ngọc tuyệt vọng gào thét. Pupa quét toàn bộ thân thể Mamoru và đáp lời.
[Pupa: Mamoru còn chưa chết. Nhưng y đang trong tình trạng nguy kịch.]
Vân Ngọc chậm rãi mở mắt, đôi mắt cậu ngay lập tức dàn chặt lên thân thể Mamoru và quét toàn bộ, nhận thấy tim y vẫn đập, nhưng y đã bị bắn trọng thương rất nhiều bộ phận cơ thể… Y có thể sẽ chết vì mất máu nếu cứ để tình trạng như vậy tiếp diễn…
“Này…là ý gì?”
“À, anh để ý sao?” Sakuma bật cười, “Tôi cố tình chừa lại vài phần trọng yếu để giữ tên đó có thể thoi thóp thêm chút thời gian, nhưng nếu không được chữa trị, chết.”
“Amano-San, bên trái anh, rất nhiều cảnh sát đã vội vàng lao tới với những khẩu súng chờ chực trên tay, cố gắng tấn công anh đấy. Tôi sẽ ngay lập tức kích hoạt lệnh tấn công và tiêu diệt tất cả đám chết tiệt này.”
“K-Không! Đừng!!!!” Yukio tuyệt vọng cầu xin, tổn thương một người vô tội đã khiến trái tim cậu như bị xé thành trăm mảnh, làm sao có thể hủy hoại tất cả mọi người xung quanh được đây?? Cậu sẽ không tha thứ cho bản thân mình suốt đời mất.
“Ha, vậy, túm lấy cái cơ thể chết tiệt mà anh yêu thương kia tới chỗ tôi, tôi sẽ cứu hắn ta, dĩ nhiên, tôi cũng sẽ cho anh thấy vài thứ đặc biệt.”
“Giơ tay lên!!!” Một cảnh sát hét lên, tay chĩa súng vào Amano.
Sakuma điều khiển thân thể Yukio, khiến cậu nhấc bổng Mamoru lên. Thân thể Yukio lập tức tự động tạo ra màn chắn điện bảo vệ khi đám cảnh sát bắt đầu nổ súng. Thậm chí dù họ đã bắn biết bao nhiêu lần thì tấm lá chắn bảo vệ đó cũng không có chút tổn hại.
#Bản dịch thuộc về GinGin BoyLove. Hãy đọc truyện tại https://ginginworld.wordpress.com/ hoặc Thành Viên GinGin BoyLove (truyenhdt.com) để ủng hộ công sức của nhà dịch nha><
Yukio bước vào cỗ máy dịch chuyển với Mamoru. Hai người nhanh chóng biến mất.
Đám cảnh sát và truyền thông đại chúng sững sờ khi nhìn thấy cảnh tượng ấy. Thứ tân tiến như cỗ máy dịch chuyển chỉ có thể được sở hữu bởi chủ tịch nước, hoặc một vài số ít người được chọn.
Tin tức nhanh chóng lan rộng với tiêu đề: Người đàn ông bí ẩn dịch chuyển tức thời sau khi tấn công Thủ trưởng Mamoru Ito và bị nã đạn liên tiếp.
Khi Yukio trở lại phòng thực nghiệm, Sakuma đã đợi sẵn với W41-FU ở ngay bên cạnh. Anh mỉm cười với Yukio và hỏi, “Vẫn ổn chứ, Amano-San?”
Yukio liếc nhìn Sakuma cậu thật sự tức điên lên chỉ muốn gϊếŧ chết cái người trước mặt này ngay lập tức. Nhưng cậu cố gắng kìm nén cơn lửa giận của mình, cậu đã hoàn toàn vô lực dưới sự khống chế của Sakuma, và anh là người duy nhất có thể chữa trị cho Mamoru.
“Làm ơn cứu cậu ấy, Mamoru, cậu ấy…”
Ánh mắt Sakuma lại lần nữa trở về một mảnh hắc ám, anh liếc nhìn tên đàn ông sống dở chết dở trên đôi tay Amano-San. Anh hừ lạnh cất lời, “Đặt tên đó vào phòng phẫu thuật đi. Tôi sẽ cho anh thấy vài thứ cực kỳ ấn tượng. Vài thứ mà tôi đã làm với anh trước đó.”
“Cậu ấy sẽ sống chứ?”
“Sẽ, giống anh.”
Sakuma quay lưng ngồi vào ghế, bàn tay nhanh nhẹn lướt trên từng con phím. Anh sửa kính, liếc nhìn Amano-San người đang tan nát trái tim. Sakuma nghiến chặt răng, hóa ra, Amano-San sẽ thể hiện sự dịu dàng thiện lương của cậu cho bất cứ ai, không phải chỉ mình anh.
Có lẽ đối với Amano-San, chăm sóc anh chẳng là gì ngoài sự bố thí thương cảm.
‘Amano-San là sáng chế của mình. Anh ấy lẽ ra phải yêu mình.’
‘Nhưng ai sẽ yêu một kẻ không có gì chứ? Anh ấy đã có tên cảnh sát đẹp trai chết tiệt đó, người có thể cho anh mọi thứ anh muốn. So sánh với tên đó, mình vẫn chẳng là gì…’
‘Nhưng điều đó chẳng quan trọng. Nếu anh không yêu tôi, thì tôi sẽ điều khiển trí não anh. Tình yêu chỉ là một phản ứng nho nhỏ trong não người.’
W41-FU nhận thấy đôi tay chủ nhân đang không ngừng run rẩy khi gõ lệnh. Nó cũng nhận ra những giọt lệ còn vương trên mi mắt anh. W41-FU nó chưa bao giờ phải chứng kiến cảnh tượng chủ nhân khóc vì một người nào. Nó cố gắng tìm cách để an ủi anh, và hệ thống tự phát triển của nó bắt đầu tìm kiếm cách thức.
#Bản dịch thuộc về GinGin BoyLove. Hãy đọc truyện tại https://ginginworld.wordpress.com/ hoặc Thành Viên GinGin BoyLove (truyenhdt.com) để ủng hộ công sức của nhà dịch nha><
Thiết lập nguyên bản của W41-FU là giúp đỡ chủ nhân tìm kiếm niềm hạnh phúc. Nên, nó cố gắng tìm cách tốt nhất để làm chủ nhân vui vẻ. Bằng bất cứ giá nào.
Yukio đặt Mamoru vào phòng phẫu thuật.
“Nhấn vào nút xanh.” Sakuma ra lệnh.
Vân Ngọc ngoan ngoãn nhấn vào nút xanh để khởi động. Khoảnh khắc cậu nhấn vào đó, Một thông báo đột nhiên vang lên.
[Pupa: Ding! Cốt truyện ẩn giấu được kích hoạt! Người máy hoàn hảo!]