Chương 101: Lộ diện, ngỡ ngàng, bất khả kháng

Vân Ngọc đang ngồi trong quán cà phê chờ đợi Mamoru. Cậu nghiêng đầu ngắm nhìn trụ sở cảnh sát bên đường và thở dài. Mamoru phải mạnh mẽ nhường nào mới có thể trụ được tại cái chức vị thủ trưởng khó nhằn đó khi tuổi còn quá nhỏ như thế. Y là một cậu chàng trẻ tuổi chính trực, và Vân Ngọc không hề muốn có chuyện gì xấu xảy ra với y.

[Nếu Sakuma thật sự đặt một thiết bị theo dõi ở trong thân thể này, vậy thì thật quá nguy hiểm khi nói chuyện với Mamoru. Tao đã mang theo một cây bút và cả giấy để giao tiếp với Mamoru qua đó, Sakuma sẽ không thể nghe thấy.]

[Pupa: Tại sao cậu không dùng cách nhắn tin?]

[Đó là tao lại tạo cơ hội cho anh ta lần ra dấu vết tin nhắn của tao với Mamoru hay sao. Tao cá là việc đó chỉ là trò trẻ con đối với Sakuma.]

[Pupa: Hừm…cũng đúng. Nhưng, cậu sẽ làm gì với Sakuma? Mặc dù Fatemeter đã có tiến triển, nhưng Breakmeter vẫn ở con số 0. Hãy nhớ rằng để hoàn thành thế giới này, Breakmeter mới là nhiệm vụ chính.]

[Tao biết…]

Cậu an ủi hệ thống đừng lo lắng quá, nhưng thú thật, cậu cũng không biết phải làm gì với Sakuma. Cậu nhận ra rằng Sakuma nguy hiểm hơn rất nhiều chủ nhân của các thế giới khác. Hơn cả một Javier ngốc nghếch, hơn cả cái thứ Breakmeter tụt lên tụt xuống của Javier.

Breakmeter của Sakuma vẫn nằm im bất động.

Vân Ngọc hồi thần khi nghe thấy tiếng chuông vang vang, cậu nhìn ra ngoài cửa chính và nhìn thấy Mamoru đang nở nụ cười rạng rỡ với mình, với một chút ửng đỏ còn đọng trên đôi má. Y vẫn mặc bộ cảnh phục thẳng thớm.

#Bản dịch thuộc về GinGin BoyLove. Hãy đọc truyện tại https://ginginworld.wordpress.com/ hoặc Thành Viên GinGin BoyLove (truyenhdt.com) để ủng hộ công sức của nhà dịch nha><

Sự xuất hiện của y thu hút ánh nhìn của rất nhiều người, đặc biệt là những cô nàng la hét ầm ĩ như lần đầu tiên được thấy một cậu cảnh sát trẻ tuổi như vậy. Quán cà phê này nổi tiếng vì những cô nàng thường xuyên tới lui để tia những chàng cảnh sát đẹp trai trẻ tuổi tại trụ sở cảnh sát bên kia đường, và Mamoru Ito chính là ngôi sao sáng trong lòng các cô.

Mamoru dường như không quan tâm tới những ánh nhìn không rời mắt đó, trực tiếp đi tới ngồi xuống đối mặt với Yukio. Khuôn mặt y càng ngày càng phừng phừng đỏ ửng khi Amano-San cũng nhìn chằm chằm vào y bằng đôi mắt sâu hun hút hớp hồn đó.

Mamoru cố gắng mở lời bắt chuyện, “A-Amano-San, anh vẫn ổn sau cuộc tấn công ngày hôm đó chứ Em thật sự rất lo cho anh, em muốn tới thăm, nhưng em không biết nhà anh ở đâu cả… Amano-San! Em—”

Yukio đặt ngón trở lên môi, ra dấu im lặng. Cậu lấy ra một chiếc bút và tờ giấy, những thứ trông thật lạc hậu trong thế giới này, và lặng lẽ viết lên đó. Yukio đưa cho Mamoru xem những gì cậu muốn nói.

“Mamoru, có người đã đặt thiết bị nghe lén vào trong thân thể tôi, tôi không thể nói chuyện với cậu bây giờ được. Nhưng tôi muốn cho cậu biết rằng người này thực sự rất nguy hiểm. Tôi muốn cậu hãy dừng việc điều tra chuyện xảy ra đêm đó, không thì anh ta sẽ lại nhắm vào cậu mất.”

Mamoru sững sờ khi nhìn thấy những dòng chữ đó. Y nhìn vào Amano-San đầy mông lung hoài nghi. Y muốn bật thốt điều gì, nhưng ngay lập tức ngậm chặt miệng. Y cầm lấy chiếc bút và tờ giấy, rồi cũng cặm cụi viết gì đó.

“Vậy còn anh thì sao, Amano-San? Cuộc sống của anh đang gặp nguy hiểm! Em sẽ tìm cách cứu anh! Em hứa!”

Yukio ngẩn người, cậu chưa bao giờ từng nghĩ về hướng này, nhanh chóng cầm lấy bút viết đáp trả,

“Sự an toàn của cậu quan trọng hơn. Cậu còn trẻ và còn tương lai đầy hứa hẹn phía trước. Đừng đẩy bản thân vào nguy hiểm chỉ vì một người như tôi. Tôi sẽ cố gắng giải quyết chuyện của mình. Cậu nên rời đi ngay đi.”

Yukio cười và nhẹ nhàng xoa đầu Mamoru. Đôi môi câu chuyển động, nhưng không có thanh âm nào phát ra, chỉ đủ cho Mamoru có thể đoán khẩu hình, “Tôi sẽ bảo vệ cậu, Mamoru.”

#Bản dịch thuộc về GinGin BoyLove. Hãy đọc truyện tại https://ginginworld.wordpress.com/ hoặc Thành Viên GinGin BoyLove (truyenhdt.com) để ủng hộ công sức của nhà dịch nha><

Mamoru lắc đầu, thân hình y run rẩy vì sự dâng trào cảm xúc. Y nắm chặt tay của Amano-San vẫn đang đặt trên đầu mình rồi thành kính hôn lên. Đôi mặt cậu nhìn chằm chằm vào Amano-San đầy cháy bỏng, rồi lớn tiếng thổ lộ, “Em không sợ! Em yêu anh, Amano-San! Em sẽ cứu anh!” (GinGin: Thôi bé ơi em chọn cái chết rồiii)

[Pupa: Ding! Fatemeter tăng lên 60%.]

Khi thông báo vang lên cũng là lúc Yukio đột nhiên mất hết sức lực kiểm soát thân thể. Cậu đẩy ngực Mamoru với sức mạnh cực khủng của mình cho đến khi Mamoru bị đánh bay người đập vỡ ô cửa kính. Tiếng cửa kính vỡ vụn thu hút sự chú ý của mọi người.

Bầu không khí đang im lặng bông chốc trở nên nhốn nháo khi Yukio đột nhiên hét lên, “CHẠY! CHẠY ĐI! TÔI KHÔNG THỂ ĐIỀU KHIỂN THÂN THỂ MÌNH!!!!”

Mọi người vội vã chạy khỏi quán cà phê khi thân thể Yukio đột nhiên phát ra luồng sáng điện từ có thể trực tiếp kết nối với nguồn điện quanh căn phòng. Yukio càng sững sờ hơn khi nghe thấy một giọng nói quen thuộc ngay trong chính thân thể mình.

“Ngạc nhiên chứ, Amano-San?” Giọng nói Sakuma luẩn quẩn trong đầu cậu, giọng nói không chứa bất kỳ sự ấm áp hay ngại ngùng nào giống như trước đó.

“Cái gì– S-SAKUMA???” Đôi mắt Yukio đảo quanh căn phòng tìm kiếm, nhưng giọng nói đó trực tiếp phát ra từ trong đầu cậu, “CẬU ĐÃ LÀM GÌ TÔI???”

“Hahaha….đừng lo, Amano-San. Đây chỉ là cải biến một chút thôi, nhớ không? Tôi đã nói với anh ràng anh không cần khởi động hệ thống quang não để sử dụng sức mạnh làm gì cả. Chính anh là hệ thống đấy, Amano-San. Chà, hệ thống của TÔI, AHAHAHAHAHA!!”

(GinGin: Con rể tôi nó phát cuồng rồi các bác ơi!!)

“C-Cậu….Tại sao?” Yukio cố gắng để chống lại thứ đang điều khiển thân thể mình. Nhưng cậu không thể, cậu thậm chí không thể nhúc nhích một xăng-ti-mét nào khi cậu không nhận được lệnh từ Sakuma, chứ đừng nói đến chuyện cậu có thể từ chối lệnh được giao.

#Bản dịch thuộc về GinGin BoyLove. Hãy đọc truyện tại https://ginginworld.wordpress.com/ hoặc Thành Viên GinGin BoyLove (truyenhdt.com) để ủng hộ công sức của nhà dịch nha><

Sakuma dường như rất hưởng thụ phản ứng hoàn toàn khϊếp sợ của Amano-San. Điều đó khiến anh muốn trêu đùa cậu nhiều hơn thế nữa, “Tôi sẽ nói với anh tất cả mọi chuyện trong phòng thực nghiệm, nhưng anh thấy đấy, tôi phát phiền với cái tên chuột nhắt dám hôn lên sáng tạo hoàn hảo của tôi.”

Giọng nói Sakuma trở nên càng lạnh lẽo, mở lời yêu cầu khiến Yukio sợ hãi tận xương tủy, “Gϊếŧ tên đó, Yukio Amano.”

(GinGin: Thôi xong, chết thật ư bé Mamoru của tôi!!!)

[Hệ thống! Mày có bên tao không? Cái gì đang xảy ra vậy chứ???]

[Pupa: Tôi cũng không biết. Cậu có thể cố gắng phản kháng lại được không?]

[Tao không thể!! Tao thực sự không thể điều khiển thân thể này!! Tao không muốn gϊếŧ Mamoru đâu!!!]

Mamoru tuyệt vọng cố gắng phản kháng lại sự điều khiển của Sakuma. Thân thể này vẫn từ từ tiến về phía Mamoru chỉ còn chút tỉnh táo. Mamoru run rẩy lắc đầu và nhìn Amano-San trước mặt y. “Amano-San?...”

“MAMORU, CHẠY ĐI!!!” Yukio tuyệt vọng gào lên, nhưng đôi tay cậu vẫn tự chuyển động, và rồi cậu chĩa cánh ta đã trở thành một khẩu súng trường, “MAMORU, TÔI CẦU XIN CẬU CHẠY ĐI!!! NGAY!!!!”

Vân Ngọc cố gắng hết khả năng để điều khiển thân thể. Cậu tuyệt vọng cố gắng rút lại khẩu súng, nhưng cậu cảm thấy, ngoài việc cậu vẫn còn giữ được sự tỉnh táo, thì thân thể này dường như chẳng phải của cậu nữa rồi.

#Bản dịch thuộc về GinGin BoyLove. Hãy đọc truyện tại https://ginginworld.wordpress.com/ hoặc Thành Viên GinGin BoyLove (truyenhdt.com) để ủng hộ công sức của nhà dịch nha><

[ĐỪNG! TAO KHÔNG MUỐN!!! DỪNG LẠI!!!]

Giọng nói lạnh lùng của Sakuma lại vang lên, “Bắn cậu ta.”

“KHÔNG!!!! MAMORU!!!!”

Khoảnh khắc đó, tiếng hét của Yukio cũng không thể che lấp được tiếng súng ngập tràn trong không khí.