Chương 25

Nguyễn Thiếu Trạch thiếu chút nữa bị hương vị này cấp đến nôn ra.

Hắn dùng sức chụp bay cái tay kia, quay đầu lại, đang muốn làm khó dễ, đã bị sắc mặt của Đỗ Ân …… Hoặc nói là bị trạng thái này làm sợ tới mức nghẹn trở về.

Chỉ thấy sắc mặt Đỗ Ân đen thui, tròng trắng mắt phiếm hồng, trong ánh mắt hỗn loạn điên cuồng, gắt gao mà nhìn chằm chằm hắn, “Khanh Khanh, ngươi muốn đi đâu?”

Nguyễn Thiếu Trạch vội vàng nói: “Ngươi đi làm con thỏ, ta còn không được nơi nơi đi dạo?”

Đỗ Ân tầm mắt hướng phía dưới thoáng nhìn, đang muốn nói chuyện, Nguyễn Thiếu Trạch lập tức túm chặt cánh tay hắn, dẫn tới lộ kéo đi, lắc qua lắc lại oán giận: “Con thỏ của ta đâu, sẽ không bị ngươi đánh mất đi? Nếu như bị ngươi đánh mất, chính ngươi phải dùng gấp mười lần trả trở về!”

Nói đến cũng kỳ quái, bộ dáng Đỗ Ân thế nhưng ở lúc Nguyễn Thiếu Trạch lải nhải dần dần chuyển biến tốt đẹp.

Đợi bọn họ trở lại chỗ cũ, Đỗ Ân đã cơ bản khôi phục bình thường, mà con thỏ kia chỉ bị hắn tùy tay ném ở một bên lẻ loi nằm trên mặt đất, may mà mùi máu tươi không có đưa tới dã thú khác.

Đỗ Ân nhặt con thỏ lên, ngồi xổm xuống tiếp tục rửa sạch.

Nguyễn Thiếu Trạch lúc này không dám lại chạy loạn, liền ở một bên tìm khối đại thạch đầu ngồi xuống, cùng hệ thống trong đầu hàn huyên .

Chờ đến khi con thỏ tẩy đến không sai biệt lắm, tin tức Nguyễn Thiếu Trạch muốn cũng nghe đến không sai biệt lắm.

Nguyên lai khi bị chướng khí xâm nhập cũng không phải không có thuốc nào cứu được, chỉ cần một người có đấu khí cường đại đem chướng khí xâm nhập trong cơ thể bức ra tới là được, nguyên lý này cùng tiểu thuyết võ hiệp bức độc ra cũng không sai biệt lắm.

Hệ thống: “Đáng tiếc a, ai kêu ngươi muốn thay Đỗ Ân chắn một châm kia đâu?”

Nguyễn Thiếu Trạch: “Lão tử cũng không phải cố ý ! buổi tối ngày đó lão tử cũng chỉ phản xạ có điều kiện!”

Hệ thống: “Nga…… Phản xạ có điều kiện thế là thay hắn chắn châm a.”

Nguyễn Thiếu Trạch: “…… Ngươi đây đang dùng cái gì ngữ khí kỳ quái gì?”

Hệ thống: “Không có gì a, chỉ theo ngươi nói, ngươi là phản xạ có điều kiện xong thay Đỗ Ân chắn một châm a, ta có nói sai sao?”

Nguyễn Thiếu Trạch: “Không có.” Nhưng cảm giác được tâm lý mạc danh nghẹn khuất là chuyện gì xảy ra?

Vốn dĩ lấy thực lực nguyên bản của hắn hoàn toàn có thể lập tức đem Đỗ Ân chế trụ, thay hắn đem ma chướng trong cơ thể cấp bức ra. Nhưng mà hiện tại, không nói đến hắn có năng lực đem ma chướng bức ra tới hay không, thì hắn có thể hay không đem Đỗ Ân chế trụ lại cũng đều thành vấn đề.

Đỗ Ân thấy Nguyễn Thiếu Trạch ngồi ở trên tảng đá phát ngốc, liền không có đi quấy rầy hắn.

Hắn tự động tự giác mà ở một bên tạo lửa, đem con thỏ rửa sạch sẽ đặt trên đống lửa , chậm rãi nướng BBQ.

Không bao lâu, hương thơm cuồn cuộn không ngừng liền câu đến mũi Nguyễn Thiếu Trạch.

Hắn lập tức chạy đến bên người Đỗ Ân ngồi xuống, ánh mắt trông mong mà nhìn con thỏ còn chưa nướng chín, “Ngươi mang gia vị tới sao?”

Vừa dứt lời, một cái chai liền đưa tới trước mặt hắn.

Ngay sau đó, lại đến cái thứ hai, cái thứ ba …… Chỉ chốc lát sau, trước mắt Nguyễn Thiếu Trạch liền bày một loạt bình nhỏ.

Nguyễn Thiếu Trạch: “……”

Nguyễn Thiếu Trạch: “ Ở nhẫn trữ vật của ngươi rố cuộc để bao nhiêu thứ linh tinh như vậy?”

“Này đều là căn cứ vào khẩu vị của Khanh Khanh mà chuẩn bị đó, giống ở ma cung,” Đỗ Ân tươi cười sủng nịch, “Ở trên mặt mỗi chai đều viết nguyên liệu, Khanh Khanh muốn ăn loại nào thì tùy tiện chọn, muốn dùng bao nhiêu cũng không thành vấn đề.”

Nguyễn Thiếu Trạch: “…… Đây chỉ có một con thỏ.” Nếu nói muốn hoàn toàn dùng hết, ăn một ngụm thì phải rải một loại đi?

Đỗ Ân nói: “Khanh Khanh là ngại thịt thỏ không đủ sao? Chờ lát nữa ta lại đi bắt thêm.”

“Không cần,” Nguyễn Thiếu Trạch thay nguyên khu rừng này mà bi ai cho một giây, “Món ăn hoang dã ăn nhiều dễ nóng ruột.”

Đỗ Ân lấy lòng không thành, trên mặt tươi cười bất biến, tiếp tục nướng thịt.

Hơn mười phút sau, Nguyễn Thiếu Trạch thành công ăn thịt thỏ do Đỗ Ân nướng, khẩu vị thập phần hợp.

Đấu khí của Nguyễn Thiếu cũng dần khôi phục.

Đợi cho nửa tháng qua, cấp bậc đã khôi phục cùng Đỗ Ân cũng không sai biệt lắm, bất quá hắn không dám lộ ra, chỉ là như cũ cùng Đỗ Ân quỷ dị " thế giới hai người”.

Đồng thời, Nguyễn Thiếu Trạch cũng phát hiện.

Chỉ cần hắn không biểu hiện sự kháng cự cùng bày xích đối với Đỗ Ân, trên cơ bản Đỗ Ân liền sẽ không bị ma chướng gây ảnh hưởng, nhiều lắm là lúc ngủ say , bởi vì ý thức khống chế yếu bớt mới có thể để ma chướng hoành hành. Có vài lần kinh nghiệm Nguyễn Thiếu Trạch đã có thể cưỡi ngựa xem hoa , nhẹ nhàng đem Đỗ Ân “Phát cuồng” trước dùng dây xích đem người trói lại, tránh cho thân thể chính mình bị xâu xé, tổn hại hoa cúc.

Mới đầu, Đỗ Ân sau khi tỉnh lại sẽ khó hiểu cùng ủy khuất, nhưng từ sau khi nghe Nguyễn Thiếu Trạch miêu tả xong, hắn liền không còn có dị nghị.

Nhoáng lên lại mấy ngày qua đi.

Hôm nay, Nguyễn Thiếu Trạch thừa dịp Đỗ Ân đi ra ngoài giặt quần áo, lại lần nữa trộm vận chuyển đấu khí.

Một mạt kinh hỉ đột nhiên xuất hiện ở trên mặt Nguyễn Thiếu Trạch .

Hắn còn nhớ rõ, ngày hôm qua lúc vận chuyển đấu khí, kinh mạch vẫn còn tắc nghẽn, nhưng mới vừa rồi hắn lại rõ ràng cảm giác được đấu khí trong cơ thể lưu chuyển vô cùng thẳng! Hiện giờ cách khoảng thời gian mà Vân Ảnh nói sớm hơn 10 ngày, chẳng lẽ thật là bởi vì hắn thiên phú dị bẩm, cho nên mới khôi phục cấp bậc nhanh như vậy?

Nếu không phải sợ OOC Nguyễn Thiếu Trạch cơ hồ muốn ngây ngô cười ra tới.

Hệ thống: “Tiểu Nguyễn, ngươi phải nhớ kỹ ngươi là Tôn Thượng của một giới, đừng luôn làm ra biểu tình đáng khinh như vậy được không.”

Nguyễn Thiếu Trạch: “……”

Nguyễn Thiếu Trạch: “Lăn,ta lúc nào đáng khinh, ta đây là vui vô cùng.”

Vừa lúc Đỗ Ân giặt xong quần áo trở về, gặp Nguyễn Thiếu Trạch mặt mày che cũng che không được ý cười, cũng không khỏi bật cười, “Khanh Khanh là gặp gỡ sự tình vui vẻ nào sao?”

Nguyễn Thiếu Trạch đầu óc vừa kéo, một câu không trải qua đại não mà xông ra: “Nga, ngươi phải làm cha.” ("*....*")!!!

Đỗ Ân: “……?”

“Vận mệnh sửa chữa hoàn thành : 95%”

Hệ thống: “!!!!!!!!!!!”

Nguyễn Thiếu Trạch: “………………”

Này, này xem như thu hoạch ngoài ý muốn sao?

Đỗ Ân biểu tình đầu tiên là trống rỗng, rồi sau đó chuyển về nghi hoặc, cuối cùng là khϊếp sợ cùng vui sướиɠ.

Hắn cơ hồ là phi thẳng tới trước mặt Nguyễn Thiếu Trạch, bắt lấy Nguyễn Thiếu Trạch đang tránh né hắn, tay sờ lên bụng, ngây ngô cười hỏi: “Khanh Khanh, ngươi vừa rồi nói gì đó?”

Nguyễn Thiếu Trạch giả ngu nói: “A, ta vừa rồi nói gì đó? Cái gì cũng chưa nói a, ngươi ảo giác đi.”

“Như thế nào sẽ, ta rõ ràng nghe thấy được,” Đỗ Ân lắc lắc đầu, ý cười trên mặt càng rõ hơn, “Khanh Khanh nói…… Khanh Khanh nói ta, phải làm…… Cha đâu.”

Nguyễn Thiếu Trạch mặt vô biểu tình mà trừng hắn: “Đỗ Ân, ta ở trong mắt ngươi, có phải hay không một cái nam nhân hàng thật giá thật ?”

Đỗ Ân sửng sốt, nói: “Đúng vậy, ta có Khanh Khanh đều có.”

Nguyễn Thiếu Trạch nói: “Vậy ngươi cảm thấy, một cái nam nhân hàng thật giá thật , có thể hay không sinh hài tử?”

Đỗ Ân rũ xuống đôi mắt, ngượng ngùng cười: “Nói không chừng đâu, có lẽ Khanh Khanh thiên phú dị bẩm.” ha

Nguyễn Thiếu Trạch: “……”

Dựa,lời nói tiếp theo của Nguyễn Thiếu Trạch toàn bộ bị nghẹn trở về trong bụng.

Hệ thống vui sướиɠ khi người gặp họa: “Ai bảo ngươi nói hươu nói vượn.”

Nguyễn Thiếu Trạch: “…… Thỉnh câm miệng được không.”

Kế tiếp trong vòng nửa ngày, Nguyễn Thiếu Trạch nhận thức rõ chính mình không biết lựa lời là sai lầm cỡ nào, trong nội tâm thề về sau ra ngoài nhất định phải uốn lưỡi bảy lần, không thể cứ cao hứng một chút liền nói năng lung tung như vậy được.

Nhưng may thay Đỗ Ân tuy rằng điên cuồng, lại không có làm ra chuyện gì đó khác người, ngược lại còn vì một thứ không tồn tại gọi là "tiểu bảo bảo" trong bụng Nguyễn Thiếu Trạch liền làm một bàn đồ ăn lớn. Nguyễn Thiếu Trạch nhất thời chịu không nổi dụ hoặc của mỹ thực, chỉ do dự không đến ba giây, liền trưng da mặt dày hưởng thụ đãi ngộ này.

Bất quá, vô nghĩa cũng có chỗ tốt của vô nghĩa.

Bởi vì lo lắng ma chướng sẽ lại phản kháng một lần nữa chiếm cứ tâm trí của Đỗ Ân.

Nguyễn Thiếu Trạch vốn đang buồn rầu để làm như thế nào trộm đem chướng khí bức ra tới. Hiện tại bởi vì trong bụng hắn lại có nhiều hơn một cái tiểu sinh mệnh ( cũng không có ), Đỗ Ân đối với hắn càng thêm dịu ngoan, thậm chí vào buổi tối sợ chính mình làm thương đến “Hài tử” trong bụng hắn, liền đem huyệt đạo đều điểm lên, lại dùng xiềng xích bó vào, Đỗ Ân đều một ngụm đáp ứng.

Nguyễn Thiếu Trạch liền căn cứ theo kế hoạch của chính mình, đem huyệt đạo của Đỗ Ân phong bế lại, đang muốn đem xiềng xích hướng trên người hắn nhưng thoáng chần chờ một chút, lại đem quần áo Đỗ Ân đều cởi ra, rồi mới đem xiềng xích trói lên.

Đỗ Ân bị khí lạnh của xiềng xích đυ.ng đến rụt rụt, nhìn về phía Nguyễn Thiếu Trạch trong ánh mắt mang theo ti khó hiểu.

Nguyễn Thiếu Trạch còn lại là đúng tình hợp lý hợp said: “Bản tôn liền thích như vậy, ngươi có ý kiến?”

Đỗ Ân vội vàng lắc đầu.

Nhưng mà câu tiếp theo của hắn thiếu chút nữa làm Nguyễn Thiếu Trạch từ trên người hắn ngã xuống, “Thân thể của ta có thể được Khanh Khanh ưu ái như vậy chính là vinh hạnh a.”

Nguyễn Thiếu Trạch chỉ có thể làm bộ không nghe được, lại đem toàn thân Đỗ Ân từ trên xuống dưới tỉ mỉ mà kiểm tra một lần mới vừa lòng gật gật đầu, ngay sau đó, giơ tay đẩy đem Đỗ Ân đẩy ngã nằm yên trên giường, chính mình cũng theo ngồi lên trên người hắn.

Đỗ Ân tức khắc lộ ra hoảng sợ: “Khanh Khanh, không thể!”

Nguyễn Thiếu Trạch dừng động tác: “Cái gì không thể?”

“Không thể,” nếu không phải bị phong bế huyệt đạo, Đỗ Ân giờ phút này chỉ sợ cũng muốn đem Nguyễn Thiếu Trạch xốc đến một bên hảo hảo giáo dục một phen, “Ta nghe người ta nói, vào thời kỳ đặt thù không thể làm loại sự tình này, sẽ tổn thương đến hài tử!”

Nguyễn Thiếu Trạch: “……”

WTF?! Ngươi đem Nguyễn ca ta trở thành người nào! Bộ ta giống cái loại suốt ngày ham thích vận động trên giường, đầu óc toàn là mosaic?

Hệ thống: “Không phải sao.”

Nguyễn Thiếu Trạch: “……”

Nguyễn Thiếu Trạch tức giận đến đỗi nhắm ở eo Đỗ Ân mà nhéo một phen, nơi đó xem như bộ phận yếu ớt của toàn thân toàn, tức khắc Đỗ Ân đau đến nhe răng trợn mắt, nhưng vẫn là siêng năng mà dạy dỗ Nguyễn Thiếu Trạch: “Khanh Khanh, như vậy thật sự không tốt, nếu không…… Nếu không ta dùng ngón tay giúp giúp ngươi đi, hoặc là giúp ngươi liếʍ liếʍ cũng…… Ngô ngô!”

Đem áo của Đỗ Ân nhét vào trong miệng của hắn, thế giới rốt cuộc thanh tịnh.

Nguyễn Thiếu Trạch hít sâu một hơi, đem bàn tay ấn ở cánh tay nơi bị ma chướng bám vào của Đỗ Ân.

Được hệ thống chỉ dạy học được chút tri thức nhưng chân chính bắt đầu thao tác lại hoàn toàn không nắm chắc được, hắn lo lắng nếu bức chướng khí ra không thành, ngược lại chọc giận chướng khí khiến tánh mạng Đỗ Ân chịu uy hϊếp, cũng lo lắng chướng khí sẽ nhân cơ hội chui vào trong cơ thể hắn tàn sát bừa bãi, như vậy không chừng so với những người khi trước càng thảm hại hơn, rốt cuộc trước mắt ,hắn có lẽ là người duy nhất biết được cách giải trừ chướng khí.

Bất quá, cũng không biết có phải do hào quang thêm vào của vai ác hay không—— lại hoặc là hào quang của ký chủ ? —— tóm lại, tuy rằng quá trình bức khí ra thập phần gian khổ, nhưng tổng thể còn tính là thuận lợi.

Chỉ thấy trên cánh tay trơn bóng của Đỗ Ân khi Nguyễn Thiếu Trạch dùng ma khí thúc giục xuống, dần dần hiện ra một cái hắc tuyến.

Hắc tuyến cảm nhận được ngoại lực bức bách, thế nhưng giống như là có ý thức ra sức giãy giụa lên.

Nó nguyên bản có thể bám vào trên người Đỗ Ân cũng là vì Đỗ Ân lúc ấy tâm thần không yên, ý chí hơi có chút rung chuyển, nó hoàn toàn dễ dàng dung nhập. Nhưng nay cũng hơn nửa tháng qua đi, tâm tính hắn không biết vì sao ngày càng kiên định, cơ hội tác loạn của chướng khí vốn là giảm bớt rất nhiều, hiện giờ đối kháng với Ma giới chí tôn, thất bại càng là đều hiển nhiên.

Không bao lâu, một cái sương mù màu đen liền bị Nguyễn Thiếu Trạch hút từ trong cánh tay Đỗ Ân ra tới, lại cho ma khí một chưởng, kia chút chướng khí tức khắc tan thành mây khói, rốt cuộc vô pháp làm ác.

Theo như trong nguyên tác, xoáy nước chứa chướng khí đều là từ sinh linh dục niệm sở hình thành, chẳng qua mà nói đó chỉ là hỉ,nộ, ái , ố. Mà Đỗ Ân đúng là bị tâm trạng thất tình ảnh hưởng nên mới có thể lớn mật như thế mà thuận theo chấp niệm mãnh liệt sâu trong nội tâm, cũng chính là muốn đem Nguyễn Thiếu Trạch giấu đi,để cho những người khác rốt cuộc tìm không thấy, chỉ thuộc về một mình hắn.

Nguyên tác, xoáy nước chứa chướng khí từng ở trên người nam chủ quét qua một hồi để tạo cảm giác tồn tại , cuối cùng tự nhiên là nữ chủ đến giải quyết, do đó tình cảm hai người càng thêm khắc cốt ghi tâm, kiên cố không phá vỡ nổi. Bất quá khi đó thân là nam xứng Đỗ Ân đã sớm ôm cái tên đại ma đầu Lục Thiên này cùng nhau rơi vào xoáy nước đồng quy vu tận, nơi nào giống hiện tại, còn có thể đoạt suất diễn của nam chủ .

Nguyễn Thiếu Trạch vừa mới khôi phục liền tiêu hao gần hết công lực, cũng coi như tổn thương nguyên khí.

Nguyễn Thiếu Trạch lau đi mồ hôi trên trán, thay Đỗ Ân cởi bỏ xiềng xích, lại đem áo trong từ trong miệng hắn lấy ra tới, nhẹ nhàng mà giúp hắn chà lau mồ hôi lạnh trên người.

Mới vừa rồi trong quá trình ép chướng khí ra Đỗ Ân đã đau quá ngất đi mất, giờ phút này chính hôn mê, cũng không biết khi nào mới có thể tỉnh lại.

Nguyễn Thiếu Trạch kỳ thật cũng ra không ít mồ hôi, nhưng hắn lại không có sức lực múc nước rửa mặt, liền chỉ cởϊ qυầи áo, dùng áo trong tương đối sạch sẽ lau qua loa toàn thân, liền dựa vào trên vai Đỗ Ân, cùng nhau ngủ.

Lại lần nữa tỉnh lại, Nguyễn Thiếu Trạch là bị một đạo ánh mắt làm thức tỉnh.

Cố gắng mở mắt ra, liền nhìn thấy Đỗ Ân cũng đã tỉnh lại, đang ngồi bên cạnh hắn, nhìn không chớp mắt mà trừng mắt hắn…… Bụng?

Nguyễn Thiếu Trạch còn không có hoàn toàn thanh tỉnh, theo bản năng mà giơ tay, ở trên đùi Đỗ Ân chụp một cái, mơ mơ màng màng nói: “Ngươi tỉnh?”

Cái tay kia thực mau liền bị bắt lấy, mà cái tay khác của Đỗ Ân lại rơi xuống bụng nhỏ hắn. Nguyễn Thiếu Trạch chính là cảm thấy bàn tay Đỗ Ân vừa ấm áp vừa dễ chịu, che đến hắn thoải mái cực kỳ, liền nghe Đỗ Ân dùng chần chờ ngữ khí hỏi: “Nơi này…… Thật sự có hài tử sao?” (¶ thật chấp nhất vs chuyện con cái ghê¶)

“……”

Nguyễn Thiếu Trạch nháy mắt bị doạ tỉnh, cọ cọ một chút liền ngồi dậy, thiếu chút nữa cùng Đỗ Ân đυ.ng trúng đầu .

“Ngươi nói hươu nói vượn cái gì nữa!” Nguyễn Thiếu Trạch vừa kinh vừa giận, “Lão tử là nam nhân! Là nam nhân! Muốn hay không lão tử chứng minh cho ngươi xem a!”

Đỗ Ân hơi lắc lắc đầu: “Chứng minh liền không cần, dù sao đã xem qua rất nhiều lần, xác định……”

Nguyễn Thiếu Trạch: “……”

“Bất quá nếu không có hài tử,” Đỗ Ân đè đè mi giác chính mình , “Như vậy những cái hình ảnh đó hẳn là cũng chỉ là đang nằm mơ đi.”

Nguyễn Thiếu Trạch lúc này mới nhận thấy được trạng thái của Đỗ Ân có chút không thích hợp, rồi lại không giống như có gì không thích hợp.

Hắn nhịn không được vươn tay, ở trên mặt Đỗ Ân sờ sờ: “Làm sao vậy?” Không phải thời điểm hắn rút chướng khí sinh ra tác dụng phụ gì đi, làm thân thể Đỗ Ân hình như có vấn đề.

Đỗ Ân vẫn là lắc đầu, thấp giọng nỉ non nói: “Ta chỉ là cảm thấy ký ức mấy ngày phía trước thập phần mơ hồ, tựa như là chân thật phát sinh, lại tựa như là đang nằm mơ. Khanh…… Tiểu Nguyễn, chúng ta lại hòa hảo sao?”

Khuôn mặt quan tâm của Nguyễn Thiếu Trạch biểu tình có chút cứng đờ.

Đỗ Ân không nghe được câu trả lời, nâng lên đôi mắt, liền thấy được biểu tình lãnh ngạnh của Nguyễn Thiếu Trạch.

“Chúng ta không có hòa hảo,” Nguyễn Thiếu Trạch lạnh như băng mà nói, “Là ngươi thời điểm phong ấn xoáy nước quá mức tự phụ, bị một sợi ma chướng bám vào người, hơn nữa đối bản tôn làm ra rất nhiều sự tình vô pháp vãn hồi !”

Đỗ Ân ánh mắt lóe lóe, rũ mắt nói: “Tỷ như?”

Nguyễn Thiếu Trạch bị hắn hỏi đến hỏa khí bức lên , “Tỷ như? Kia quả thực quá nhiều, nói ba ngày ba đêm đều nói không xong, trong đó nghiêm trọng nhất chính là ngươi đem bản tôn cấp bắt cóc! Hiện tại nếu ngươi thanh tỉnh, nhanh đưa bản tôn đưa trở về! Bằng không bản tôn liền muốn đem người san bằng Khâu Minh sơn của các ngươi, nữ làm khổ dịch, nam làm quân. Kỹ!”

Đỗ Ân khó hiểu mà chớp mắt: “…… Quân. Kỹ? Đó là cái gì?”

Nguyễn Thiếu Trạch nghẹn lời.

“Còn có, Tiểu Nguyễn, ta tuy rằng ký ức có chút không rõ ràng lắm, lại không phải toàn đã quên, ta mơ hồ nhớ rõ chính mình trừ bỏ như vậy,” Đỗ Ân một bên nói, một bên hướng trong quần Nguyễn Thiếu Trạch sờ sờ, “Cũng không trải qua sự tình gì quá mức đi? Ngươi thật đúng là nghịch ngợm, tiểu phôi đản.” -_- haizzz

Nguyễn Thiếu Trạch nghe hắn nói đến câu cuối mà lạnh run lên.

Đỗ Ân một phen nắm lấy bộ vị trọng điểm của Nguyễn Thiếu Trạch, cúi đầu hôn qua đi.

Nguyễn Thiếu Trạch bị hắn làm cho cả người nhũn ra, nhưng trong lòng không cam cùng tức giận lại đang không ngừng tăng vọt, rốt cuộc đạt tới đỉnh điểm rồi bùng, Nguyễn Thiếu Trạch một chân đá giữa bungh Đỗ Ân .

“Phanh ——”

Đỗ Ân lúc này là thật sự bị Nguyễn Thiếu Trạch đá xuống giường.

Ma giới điều đi trên đường lớn.

Đỗ Ân xoa bụng như cũ ẩn ẩn mà đau đến,ánh mắt ai oán lưu luyến trên người Nguyễn Thiếu Trạch.

Nguyễn Thiếu Trạch làm như không thấy, tiếp tục hướng phía trước mà đi.

Trừ bỏ chướng khí của Đỗ Ân tự nhiên khôi phục bình thường nên cũng đồng ý mang Nguyễn Thiếu Trạch rời khỏi cái địa phương này.

Mãi cho đến chân núi Nguyễn Thiếu Trạch mới phát hiện, phiến núi rừng này cư nhiên tọa lạc ở Ma giới, khó trách hắn ngày đó sẽ nhìn thấy cư dân Ma tộc. Chẳng qua là ở biên giới của Ma giới cùng Vô Gian nhai cách xa nhau ước chừng một ngày lộ trình, đương nhiên, nếu sử dụng pháp khí phi hành hoặc là chim bay đã thuần dưỡng thời gian có thể rút đến càng ngắn.

Nguyễn Thiếu Trạch nhớ không rõ lắm trong nguyên tác bao lâu xoáy nước mới bị giải quyết, nhưng ngắn ngủn thời gian một tháng khẳng định không có khả năng, liền theo toạ độ trên địa đồ liền hướng Vô Gian nhai mà đi.

Đỗ Ân nhiều lần muốn nói lại thôi cuối cùng cái gì cũng chưa xuất khẩu.

Kỳ thật trong nhẫn trữ vật của hắn còn tồn không ít pháp khí từ Huyền Thiên bí cảnh mang ra tới, trong đó không thiếu phi hành khí, đó là pháp khí mà hắn dùng để đem Nguyễn Thiếu Trạch chụp đến phiến cánh rừng kia. Nhưng chỉ cần tưởng tượng đến cảnh Nguyễn Thiếu Trạch trở lại Vô Gian nhai sau sẽ cùng Vân Ảnh hội hợp, Đỗ Ân liền không thế nào hy vọng hắn đi trở về. 🙄

Huống hồ, hắn cũng còn không có nghĩ tới việc có người sẽ chen chân vào giữa bọn họ.

Lộ trình từ nhà gỗ đến Vô Gian nhai liền như vậy kéo dài một đoạn, tuy là Đỗ Ân có chút không tình nguyện, thậm chí cố ý dùng mỹ thực tới kéo thời gian, một ngày một đêm qua đi, bọn họ vẫn là đến Vô Gian nhai. (¶có tên chồng như ý thật chứ trời. Gϊếŧ nó đi¶)

Mọi người quả thực còn chờ ở Vô Gian nhai không có rời đi.

Nguyên nhân đương nhiên không phải vì hắn, chỉ vì bọn họ trước sau vô pháp phong ấn đỉnh xoáy nước dâu thẳm của Vô Gian nhai kia.

Phía trước hơn mười cái tiểu xoáy nước đều được đệ tử chúng phái chung sức hợp tác diệt trừ, thật gian nan mà hoàn thành, nhưng cố tình cái cuối cùng kia, bình thường đệ tử hơi tới gần một chút liền sẽ bị chướng khí tràn đầy cấp cắn nuốt, nghiêm trọng thậm chí là bỏ mệnh.

Chỉ có nam nữ chủ bọn họ cấp bậc tinh anh hơn tới gần mới miễn cưỡng không bị chướng khí cấp hít vào, nhưng mà người như vậy cũng không nhiều, đặc biệt là khi bọn họ phát hiện không thấy Đỗ Ân, sau lại phát hiện Nguyễn Thiếu Trạch cũng mất tích, khả năng phong ấn cái lốc xoáy cuối cùng càng có vẻ nhỏ bé hơn.

Cho nên thời điểm mà Nguyễn Thiếu Trạch cùng Đỗ Ân xuất hiện,mặc dù các đệ tử đối với bọn họ bỗng nhiên biến mất mà sinh ra bất mãn, cũng lộ ra kinh hỉ biểu tình.

Không đợi mọi người nói chuyện, một thân ảnh xinh đẹp dẫn đầu từ trong đám người vọt ra, bổ nhào vào người Nguyễn Thiếu Trạch trước mặt quỳ xuống.