Chương 38: Tổng tài đã nói đâu? (10)

Edit: Cà Pháo

Beta: Khả Duyên + Há Cảo

- ---------❤----------

Buổi sáng, người trong sân bơi lội của tỉnh G không còn nhiều lắm, ngoại trừ vận động viên và huấn luyện viên, thì có rất ít người xem.

Hôm qua Đại hội Thể thao Toàn quốc mới chính thức khai mạc, dựa theo sự sắp xếp của ban tổ chức, toàn bộ phần thi đấu bơi lội đều tập trung ở nửa đầu lịch thi đấu, bởi vậy đội bơi lội là một trong những đội ngũ đến đầu tiên.

Lúc này, Thu Vãn đang ngồi ở trên khán đài, chờ đợi thành tích vòng đấu loại mục bơi tự do 100m dành cho nam.

Nếu như không có gì ngoài ý muốn thì hẳn là Lâm Ngọc đứng đầu, cô trộm nghiêng đầu nhìn sang huấn luyện viên của Lâm Ngọc ở phía sau, sắc mặt của đối phương không tốt lắm, hình như rất không vừa lòng.

Quả nhiên, thành tích được công bố. Thành tích của Lâm Ngọc là 48″68, vượt xa thành tích 49″27 của người đứng thứ hai, nhưng so với thành tích lúc luyện tập của anh thì chênh lệch quá lớn. Huấn luyện viên rất kỳ vọng vào anh, hy vọng lần này anh có thể đổi mới được thành tích cá nhân tốt nhất của bản thân.

Hơn hai mươi phút sau, Lâm Ngọc trở lại khán đài, bị huấn luyện viên lôi sang một bên mắng cho một trận, đến khi anh ngồi xuống bên cạnh Thu Vãn, vẻ mặt vẫn còn ủ ê.

"Anh bị sao thế?" Thu Vãn không e dè chút nào hỏi.

Lâm Ngọc chán nản nói: "Anh quá hưng phấn, phát huy thất thường."

"Anh hưng phấn như vậy làm gì?"

Lâm Ngọc u oán mà nhìn cô.

"......" Trách em à?

Thu Vãn nhìn đối phương, đáy mắt hiện lên ý cười. Một Lâm Ngọc chân thành, nhiệt tình, trực tiếp luôn làm cho cô vui sướиɠ và thỏa mãn, ở bên cạnh anh được anh ảnh hưởng, cô dường như trẻ đi rất nhiều, ngay cả "trái tim tang thương" đều sống lại một lần nữa.

Bỗng nhiên, tiếng gọi của huấn luyện viên đánh vỡ bầu không khí ái muội của hai người, cô đứng lên: "Em đi chuẩn bị đây, lát gặp lại."

"Được, em cố lên!" Lâm Ngọc nhìn Thu Vãn quay người định đi, lại nói thêm một câu: "Đừng học anh."

"......" Thu Vãn quay lại nhìn anh, đưa tay lên làm động tác cắt cổ, Lâm Ngọc lập tức giơ tay bắn tim lại cho cô.

Hành động của bọn họ đều bị các huấn luyện viên nhìn thấy, hai vị huấn luyện viên liếc nhau, bất đắc dĩ lắc đầu.

Hôm đó Thu Vãn thi đấu rất thuận lợi, lấy được thân phận người đứng đầu của vòng đấu loại tiến vào vòng bán kết. Cô trở lại khách sạn, nhận được điện thoại của Thẩm Thu Bạch, đối phương hỏi cô thi đấu như thế nào, Thu Vãn một năm một mười nói hết, đầu bên kia điện thoại im lặng rất lâu, mới lại truyền đến giọng nói khàn khàn mệt mỏi của Thẩm Thu Bạch: "Vãn Vãn, việc Sở Liên làm, anh đều đã biết, anh hai...... xin lỗi em."

"...... Ừm."

"Anh biết em rất thất vọng về anh, anh cũng không biết tại sao lại thế này, lúc đó đầu óc anh như bị mê muội, hoàn toàn không tin tưởng em, anh......" Giọng nói của Thẩm Thu Bạch hơi nghẹn lại: "Anh không hoàn thành được lời hứa với cha mẹ, cô phụ sự tín nhiệm của em, em hẳn là rất oán hận anh, nhưng anh hy vọng em có thể cho anh hai thêm một cơ hội, anh ——"

"Anh hai, không sao cả, em không để ý."

Giọng nói của Thẩm Thu Bạch đột nhiên im bặt, hắn thà rằng Thu Vãn tức giận, phẫn nộ, thậm chí là chửi rủa hắn, mà không phải là bình tĩnh nói một câu "không để ý" như vậy. Giờ khắc này hắn rốt cuộc cũng hiểu rõ, không phải vết rách nào cũng có thể vá lại được, cho dù có miễn cưỡng vá lại đi chăng nữa, cũng sẽ không thể trở lại được như lúc ban đầu.

Cô em gái luôn thích làm nũng, luôn thích dính lấy hắn ngày xưa, đã hoàn toàn mất đi rồi.

"Vãn Vãn, em đừng như vậy, anh rất khó chịu." Hai mắt của Thẩm Thu Bạch phủ kín một tầng ảm đạm, hô hấp dần trở nên gian nan.

"Anh hai, anh có biết cảm giác khi bị điện giật là như thế nào không?"

Thẩm Thu Bạch thoáng cứng người.

"Nhất định là còn khó chịu hơn so với anh hiện tại."

Thu Vãn nói dứt câu liền kết thúc cuộc trò chuyện, vừa lúc đồng đội cùng phòng trở về, bảo rằng huấn luyện viên đang tìm cô.

Cô vào phòng của huấn luyện viên rồi ngồi xuống, nghe đối phương vòng đông vòng tây nói nửa giờ, mới hiểu được thì ra huấn luyện viên đang muốn cùng cô nói chuyện tình cảm. Thu Vãn nghĩ, huấn luyện viên hơn phân nửa là đang hoài nghi cô cùng Lâm Ngọc, cô cũng không hề giấu diếm, thản nhiên thừa nhận.

Cô thấy trong mắt huấn luyện viên xẹt qua một tia lo lắng, trong lòng cũng biết đối phương đang lo lắng điều gì, nhưng lúc này cô không làm được gì cả, chỉ có thể trấn an, bảo đảm sẽ không ảnh hưởng đến thành tích.

Năm nay Thu Vãn mười tám, Lâm Ngọc thì hai mươi, đội tuyển quốc gia cho dù bá đạo cũng không có lý do gì ngăn cản bọn họ yêu đương, huấn luyện viên chỉ đành nhắc nhở vài câu, tâm sự nặng nề để cô rời đi.

Ai biết được Thu Vãn vừa ra khỏi cửa, chân liền đi tới phòng của Lâm Ngọc.

"Sao em lại tới đây?" Lâm Ngọc mở cửa nhìn thấy Thu Vãn, vẻ mặt kinh ngạc.

"Không phải anh nhắn WeChat cho em, nói anh chỉ có một mình rất nhàm chán sao? Bạn cùng phòng của anh đâu?" Thu Vãn đi vào trong phòng, tùy ý kéo ghế dựa ngồi xuống.

"Đến phòng bên cạnh đánh bài rồi."

"À, em tới là muốn nói với anh, huấn luyện viên vừa hỏi em về quan hệ của hai chúng ta đấy."

"Ừm?...Hả? Vậy em nói như thế nào?" Lâm Ngọc khẩn trương hỏi.

"Em nói là quan hệ bạn bè."

"......Thì ra là như vậy." Lâm Ngọc có chút thất vọng.

"Anh tin à?" Thu Vãn cạn lời: "Được rồi, em nói thẳng với huấn luyện viên là hai chúng ta đang yêu đương, chứ còn có thể nói thế nào nữa?" Cô trêu ghẹo nói, "Em sẽ không hưng phấn quá độ, ảnh hưởng thành tích đâu."

"Em thật sự nói như vậy sao?" Lâm Ngọc vội vàng hỏi.

Thu Vãn thấy thần sắc của anh ngưng trọng thì giật mình, thầm nghĩ làm sao vậy? Chẳng lẽ anh ấy không muốn công khai? Nhưng vừa rồi không giống như vậy mà!

Ai ngờ Lâm Ngọc lập tức đứng lên khỏi giường, cất bước đi ra ngoài, Thu Vãn vội kêu anh lại: "Anh đi đâu vậy?"

"Anh đi tìm huấn luyện viên, thẳng thắn về quan hệ của chúng ta!"

"......" Thu Vãn nhịn xuống xúc động trợn trắng mắt, nói: "Trở về trở về, anh là đồ thần kinh à!"

Lâm Ngọc không nhúc nhích, chỉ nghiêng người nhìn cô.

Thu Vãn đành phải đi qua giữ chặt tay anh: "Huấn luyện viên của em đã biết, huấn luyện viên của anh còn có thể không biết sao? Thầy ấy chỉ là không muốn ảnh hưởng đến việc anh thi đấu, nên mới không tìm anh nói chuyện, anh cần gì phải làm cho thầy ấy cảm thấy ngột ngạt chứ?"

"Anh và em yêu nhau, tại sao lại khiến thầy ấy ngột ngạt?" Lâm Ngọc không phục.

"Thì như trận đấu hôm nay đấy."

Lâm Ngọc nhất thời cũng không nói nên lời.

"Tóm lại anh cứ tập trung thi đấu Đại hội Thể thao Toàn quốc cho tốt, huấn luyện viên mới lười đến quản anh."

"Được." Lâm Ngọc rốt cuộc thả lỏng thân thể, ngồi lại trên giường, lại nhịn không được cười cười, có thâm ý khác mà nói: "Chúng ta đang yêu đương, anh là bạn trai của em, vậy anh có thể hưởng thụ một chút quyền lợi của bạn trai không?"

Thu Vãn nghi ngờ nhìn anh.

Lâm Ngọc ho khan vài tiếng, hai tay nắm chặt thành quyền đặt ở hai bên đùi, ngửa đầu nói: "Hiện tại anh có thể hôn em không?"

Không đợi Thu Vãn trả lời, anh liền duỗi tay giữ chặt Thu Vãn, kéo cô ngồi trên đùi mình, hai người mắt đối mắt, mũi đối mũi, đôi mắt Thu Vãn dần dần nổi lên ánh nước.

Bỗng nhiên, một tiếng "Cạch ——" vang lên, cửa phòng bị mở ra.

"Cá Chép, anh đây thắng...... A, cái gì vậy, tôi để quên đồ ở phòng bên cạnh rồi, tôi đi ngay đây, hai người tiếp tục, cứ tiếp tục!"

Đồng đội nói năng lộn xộn, rốt cuộc cũng đánh thức hai người. Thu Vãn lập tức nhảy dựng lên, Lâm Ngọc cũng xấu hổ luống cuống tay chân, anh nói lắp: "Anh, anh đưa em trở về."

Hai người tâm tình hoảng hốt đi đến cạnh cửa, Thu Vãn mới vừa mở cửa phòng, bỗng nhiên, cửa bị đóng trở lại, ngay sau đó, cô bị đè bả vai lại rồi xoay người, hơi thở nam tính xa lạ lại quen thuộc cường thế mà xâm nhập hơi thở của cô, trên môi là một mảnh mềm mại.

Lâm Ngọc nhẹ nhàng hôn mυ"ŧ một chút lại một chút, từ môi di chuyển đến bên má, đến thái dương, đến trán, đến mặt mày, đến chóp mũi...... Cuối cùng, lại trở về tới giữa môi.

Bọn họ đứng cạnh cửa hôn môi triền miên, quấn lấy nhau, hô hấp nóng bỏng dồn dập, tư duy của Thu Vãn tạm dừng lại, từng đợt run rẩy xâm nhập vào trong thân thể.

Đêm đó, hệ thống nói cho cô, có thể xác nhận Lâm Ngọc đúng là mục tiêu nhiệm vụ. Thu Vãn nhất thời không biết nói gì, Lâm Ngọc rốt cuộc là có bao nhiêu kích động?

Lúc cô trở lại ký túc xá, chân vẫn còn mềm nhũn, nhưng Thu Vãn lại không giống Lâm Ngọc khiến các huấn luyện viên phải lo lắng như vậy, vào vòng bán kết hôm sau lại đứng hạng nhất, thành tích 2′13″77 cách người đứng thứ hai hơn cả 1 giây, đổi mới thành tích cá nhân tốt nhất. Đây cũng là lần đầu tiên trong một giải thi đấu chính thức, cô vượt qua các đồng đội trong đội tuyển quốc gia, trở thành người đứng đầu trong nước.

Mấy tháng huấn luyện vừa qua, rốt cuộc cũng thấy được hiệu quả.

Huấn luyện viên vô cùng vui mừng, đối với việc Thu Vãn yêu đương cũng yên tâm hơn. Sau biết được trong vòng bán kết Lâm Ngọc cũng đạt được thành tích tốt nhất mùa giải, thì hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.

Tới trận chung kết của Thu Vãn, Lâm Ngọc lại lôi ra một cái biểu ngữ, trên biểu ngữ có bốn chữ màu hồng—— Thu Vãn, cố lên! Cũng không biết anh lấy từ nơi nào nữa? Thu Vãn nhất thời cảm thấy vừa ấu trĩ, lại vừa ngọt ngào. Cô vẫy vẫy tay với Lâm Ngọc, đối phương lập tức trả một cái hôn gió trở về. Từ khi huấn luyện viên biết được quan hệ của hai người, anh cũng không thèm cố kỵ nữa, hận không thể rêu rao cho cả thế giới biết.

Hành động của anh rước lấy một trận ồn ào lớn ở khán đài, một số người là vận động viên bơi lội, lúc này cũng biết tin đội tuyển quốc gia đã chứng minh được Thu Vãn trong sạch, đều cảm thấy vui mừng cho cô, mà khán giả tuy rằng mơ hồ, cũng không keo kiệt cho một tràn vỗ tay.

Trong tiếng vỗ tay ầm ĩ, Thu Vãn thở sâu, kiên định mà lên bục xuất phát, phía trước cô là hồ nước, phía sau là người ủng hộ cô.

Nguyên chủ học bơi từ nhỏ, những tích lũy trong mười năm qua đều được cô kế thừa, giải đấu của cô, từ giờ phút này bắt đầu.

"Pằng——"

Tiếng súng vang lên, xuất phát!

Thu Vãn nhảy lấy đà rất tốt, lúc lặn xuống vẫn dẫn đầu, sau khi lặn được mười lăm mét, Thu Vãn nhảy ra khỏi mặt nước, hai tay mở ra, tựa như con bướm giương cánh, kiểu bơi đầu tiên—— bơi bướm!

Bơi bướm vĩnh viễn là tư thế bơi mỹ diệu nhất, nhưng đồng thời lại tiêu hao thể lực rất lớn, đây cũng không phải là hạng mục ưu thế của Thu Vãn. Lúc trước trong lúc thi đấu, sau khi bơi bướm, bơi ngửa, nguyên chủ sẽ bị các tuyển thủ khác bỏ lại, thậm chí có khi còn bị bỏ lại hơn nửa người. Nhưng mấy tháng này dưới sự điều chỉnh của Thu Vãn, nhược điểm lúc bơi bướm đã không còn rõ ràng như vậy nữa.

Thu Vãn cảm giác trạng thái rất tốt, thân thể rất nhẹ, những dòng nước đó phảng phất như không có lực cản, nâng cô khiến cô càng bơi càng thông thuận.

Lâm Ngọc ngồi trên khán đài cũng rất bất ngờ, anh thấy Thu Vãn thực hiện hai động tác cô không am hiểu nhất nhưng vẫn duy trì dẫn đầu đội ngũ, cùng với tuyển thủ ở đường bơi thứ năm và đường bơi thứ tám cùng tiến về phía trước. Tay anh siết chặt vòng bảo hộ trên khán đài, thân thể nghiêng về phía trước, rõ ràng biết Thu Vãn sẽ không nghe thấy, nhưng vẫn lớn tiếng hét cố lên.

Thu Vãn cảm giác mình bơi rất tốt, cô đạp nước dựa theo tiết tấu lúc trước huấn luyện viên đã đặt ra, sau khi xoay người một cái, bắt đầu kiểu bơi thứ ba —— bơi ếch, đây là kiểu bơi lâu đời, truyền thống nhất, cũng là hạng mục ưu thế của cô. Chỉ với một lần xoay người và đạp nước, cô đã dẫn trước tuyển thủ ở đường bơi thứ năm một cái đầu. Nửa người trên của Thu Vãn trồi lên khỏi mặt nước, nhìn có vẻ nhẹ nhàng hơn so với các tuyển thủ khác, mỗi một lần cô khua tay, đều có thể kéo ra một khoảng cách dài với các tuyển thủ ở đường bơi khác.

"Tư thế thật xinh đẹp......"

Lâm Ngọc bỗng nhiên nghe thấy tiếng nghị luận phía sau, không cần nghĩ cũng biết là nói Thu Vãn, lúc này, anh chỉ cảm thấy vinh dự.

Rốt cuộc, cuộc thi đấu cũng đi vào năm mươi mét cuối cùng.

—— Bơi tự do, là hạng mục sở trường nhất của Thu Vãn!

Lúc này vị trí quán quân đã không còn hồi hộp nữa, Thu Vãn chỉ dựa vào bơi ếch đã bỏ lại tuyển thủ đứng thứ hai hơn nửa người, huống chi sở trường của cô còn là bơi tự do chứ. Phía trước Thu Vãn, là một đường bằng phẳng, bất luận là huấn luyện viên hay là Lâm Ngọc, bọn họ đều đặt lực chú ý vào việc Thu Vãn có thể đổi mới

PB

một lần nữa hay không.

*PB (Personal Best): thành tích cá nhân tốt nhất, bao gồm thời gian nhanh nhất, điểm số cao nhất hoặc thành tích tốt nhất,....

Thu Vãn cảm thấy rất mệt, cô đã bơi được một trăm năm mươi mét, thể lực đã tiêu hao rất nhiều, lúc này cánh tay và chân đều cảm thấy đau nhức không thôi, trong phổi càng nóng rát và bỏng cháy, nhưng cô cần phải tiếp tục, không được bỏ cuộc bơi về phía trước!

Khởi động chân, quạt tay.

Cô khống chế được tiết tấu của thân thể, trước sau giữ nguyên một đường thẳng tắp, dùng hết khí lực bơi về phía trước. Cô bổ dòng nước, nước gợn tầng tầng bị đẩy ra, phía sau nổi lên cuồn cuộn sóng nhỏ, giống như chiếc thuyền hạm đang đi dưới nước, đạp gió rẽ sóng, giương buồm mang cô xuất phát.

10 mét.

5 mét.

......

Đến bờ!

Thu Vãn lập tức trồi lên khỏi mặt nước, đầu tiên nhìn về phía Lâm Ngọc, thấy đối phương đang đứng trên đài nhảy lên, trong lòng lập tức thả lỏng —— cô thắng rồi, cô là quán quân!

- --------