Chương 9: Niên đại 90: Đại tra nam vô tình ích kỉ (9)

Đêm càng lúc càng khuya.

Ngải Xảo tựa vào đầu giường, càng lúc càng không thể chờ được nữa, trong đôi mắt sáng ngời đầy lo lắng, cô ngồi dậy, mang giày vào.

Đang đi về phía cửa, cô lại dừng bước, vì cô không biết phải đi đâu tìm anh.

Không lẽ Quý Hoài đã đi rồi? Bỏ rơi cô một mình và hoàn toàn biến mất, số tiền anh để lại là để cô phá thai sao?

Nghĩ đến đây, ánh mắt Ngải Xảo đầy hoảng loạn, một luồng khí lạnh lẽo xuyên thấu từ lòng bàn chân lên đến đỉnh đầu, cơ thể cô cũng cứng lại.

Đứa bé trong bụng bắt đầu quậy phá.

Những cú đạp mạnh mẽ của nó khiến Ngải Xảo đau đớn, cả khuôn mặt nhăn nhó, cô vội vã ngồi xuống mép giường.

Cô đặt tay lên bụng, thở dốc từng hơi lớn, ngực cô cũng phập phồng dữ dội. Đứa trẻ này là niềm hy vọng duy nhất của cô cho tương lai.

Mẹ ốm lâu ngày, cha nɠɵạı ŧìиɧ, gia đình không ra gì, từ nhỏ cô đã sống trong tuyệt vọng, đứa trẻ này và Quý Hoài là ánh sáng trong cuộc sống của cô.

"Con yêu, ngoan nào." Cô nhẹ nhàng vuốt ve bụng, đôi mắt dần dần ướt đẫm.

Từ khi trở thành mẹ, tính cách cứng rắn của cô dần dần thu lại, trái tim cũng trở nên mềm yếu, từ đó có thêm điểm yếu.

Quý Hoài bước vào và nhìn thấy cảnh tượng này.

Cô ngồi trên giường, hai tay đặt lên bụng, đôi vai gầy khẽ run, nghe thấy tiếng động, cô ngẩng đầu lên, đôi mắt hơi đỏ.

"Sao vậy?" Anh nhíu mày, bước nhanh tới, "Có phải bụng khó chịu không?"

Ngải Xảo lắc đầu, tìm một cái cớ cho mình, chỉ vào bụng, lời nói ra mang theo một chút tủi thân: "Nó đá em đau lắm."

Giống như đang mách lẻo.

Ánh mắt Quý Hoài lóe lên, anh cúi xuống, đặt bàn tay lớn lên bụng cô, giọng trầm xuống: "Em nên ngủ đi."

Nghe kỹ sẽ thấy trong giọng nói có chút trách móc.

Lời còn chưa dứt, lòng bàn tay anh đã bị đá nhẹ một cú, Ngải Xảo cũng cảm nhận được tay anh khựng lại, sắc mặt cũng trở nên không tự nhiên.

Chỉ có Quý Hoài mới biết, giây phút đó như bị một luồng điện mạnh mẽ xuyên qua, nhanh chóng lan tỏa đến từng tế bào trong cơ thể.

Cảm giác kỳ diệu đó vẫn còn tiếp diễn.

"Gần đây nó không chịu nằm yên, càng lúc càng đau." Ngải Xảo nói, rồi chuyển đề tài, "Anh đi đâu vậy? Sao về trễ thế?"

Cô rất lo lắng, lại không thể liên lạc được.

"Tối nay anh tăng ca ở công trường." Quý Hoài nói rồi rút tay lại, giơ túi đồ lên, "Anh mang đồ ăn khuya về cho em này."

Ngải Xảo xót tiền, "Em không đói, anh đừng tiêu tiền linh tinh."

"Không mua, là canteen công trường nấu." Quý Hoài nói rồi đi tới sofa, ngồi xuống, "Ban đầu chỉ định ăn ở đó, nhưng lúc ra muộn, còn thừa nửa nồi, anh mặt dày xin một ít mang về cho em."

Lúc tan ca, anh lén lút kéo dài thời gian ăn, tranh thủ nói chuyện với quản đốc, người thân của anh ta nấu ăn ở công trường, tìm cơ hội đóng gói mang về, đi mua ngoài mất những một đồng năm.

"Vẫn có thể mang về sao?" Ngải Xảo cũng ngồi xuống bên cạnh anh, lấy bát ra, đổ mì xào vào.

Trong mì xào không có nhiều nguyên liệu, chỉ có chút hành lá và hành tây, nhưng có vài miếng thịt, khá to.

Hôm nay cô lo lắng quá, lúc thì lo cho anh, lúc thì lo cho mình, mua cơm chỉ mua một món, cũng không thấy thèm ăn.

Quý Hoài gật đầu, ngửi ngửi người mình, tỏ vẻ khó chịu đứng dậy, nhanh chóng cởϊ áσ, "Hôi chết đi được, hôm nay mồ hôi đầm đìa."

Ngải Xảo nhìn qua, thấy tay và thân trên của anh có hai màu da khác nhau, chưa kịp nói gì, anh đã móc tiền ra: "Một ngày hai mươi hai đồng, tăng ca thêm mười hai đồng, cũng không tệ."

Nói xong, anh đưa tiền cho cô như thường lệ, vẫn lẩm bẩm, "Hôm nay mua bữa sáng tốn một đồng, còn lại giữ lại."

"Anh đi tắm đây, hôm nay nắng nóng chết đi được, quá nóng."

Nói xong anh đã xách xô, khăn vắt trên vai, bước ra ngoài cửa.

Ngải Xảo cúi đầu, nhìn tiền để trên chiếc bàn đơn sơ, ba tờ mười đồng, hai tờ năm đồng.

Tổng cộng là bốn mươi đồng.

Cô cẩn thận cất tiền đi, cúi đầu ăn từng miếng từng miếng nhỏ, không biết có phải lời anh nói vừa rồi có tác dụng không mà đứa bé trong bụng cũng yên lặng, dây thần kinh căng thẳng của cô từ từ dịu xuống.

Khi Quý Hoài tắm xong, bước vào đóng cửa, Ngải Xảo đã nằm trong giường, trên người đắp một chiếc chăn mỏng.

"Tắt đèn ngủ nhé?" Anh hỏi.

"Ừm."

"Cạch" một tiếng, căn phòng trở nên tối om, ánh trăng yếu ớt từ bên ngoài cũng không thể chiếu vào, không thông gió, phòng có chút ngột ngạt.

Quý Hoài chậm rãi leo lên giường, kéo chăn, trực tiếp nằm xuống.

Mọi thứ dần dần yên tĩnh lại, anh không nhúc nhích cũng không nói gì, Ngải Xảo nhẹ nhàng mở lời, "Hôm nay anh làm việc gì ở công trường?"

Anh không trả lời ngay, ngáp một cái, giọng kéo dài, "Trộn xi măng."

Cô chờ một lúc, "Anh có quen không?"

Anh có không ít khuyết điểm nhỏ, ví dụ như tự phụ, hay khoác lác, còn có hơi trọng nam khinh nữ, không muốn làm việc bẩn thỉu, mệt nhọc, nhất là trên công trường đầy bụi bặm, đổ nhiều mồ hôi.

Trước đây, anh luôn chê quần áo công nhân xấu, lúc nghỉ ngơi phải mặc quần jean thời thượng và áo sơ mi, mua đôi giày thể thao mới nhất, cắt kiểu tóc mới nhất.

Cô vẫn khá xót xa cho anh.

Quý Hoài trở mình, trong bóng đêm, đôi mắt sâu thẳm nhìn cô, "Vợ con anh sắp chết đói rồi, anh còn tâm trạng để bận tâm công việc này có mặt mũi hay không?"

"Miễn là kiếm được tiền, làm gì cũng được, xúc cát hay vác gạch đều không quan trọng."