Chương 2: Niên đại 90: Đại tra nam vô tình ích kỉ (2)

Các cô đã liều mạng trốn đến đây để xin việc, rời xa quê hương là để thay đổi số phận của mình. Trong cái làng nhỏ đó chỉ có cưới chồng sinh con, sau đó trải qua một cuộc đời nghèo khó.

Ngải Xảo mười lăm tuổi mất mẹ, cha tái hôn, ép cô lấy chồng để lấy tiền sính lễ, cô lấy hết can đảm để bỏ trốn, nỗ lực thay đổi số phận của mình.

Chăm chỉ làm việc, nhưng tại sao số phận lại bất công như vậy?

Nghe tiếng chửi bới của cô bạn, cảm xúc của Ngải Xảo dần ổn định lại, nhưng trái tim nhiệt huyết đã dần dần chìm xuống, dần dần trở nên lạnh lẽo.

So với sự tuyệt vọng đến tột đỉnh, cô đã rơi vào bóng tối vô tận, đôi mắt mất đi ánh sáng, trở nên u ám.

Giống như bị rút hết sức lực, chỉ còn một hơi thở yếu ớt.

Loại cảm giác này còn khó chịu hơn cả cái chết.

Dưới lầu.

Hà Thu Hương vừa đi vừa lắc lư cái hông, vào phòng, một nữ công nhân trong phòng hỏi bằng giọng phổ thông không chuẩn: "A Hương, cô bạn đồng hương của cậu thế nào rồi?"

Hà Thu Hương bĩu môi, không hài lòng: "Còn thế nào được nữa? Tớ quay lại lấy tiền cho cô ta, đã thế này rồi mà còn không để cho tớ nói, cô ta đúng là không có đầu óc mà.”

Cô ta vừa nói vừa lục tìm tiền giấu dưới đầu giường, miệng lẩm bẩm: "Không phải vì thương xót cô ta thì tớ chẳng muốn cho mượn đâu."

"Tớ nghĩ cậu đừng cho cô ta mượn nữa, mượn rồi cũng không trả nổi, coi như cho không, ai bảo cô ta thấy đàn ông là như thấy kẹo ngọt chứ, Quý Hoài cũng không tệ, vui chơi một chút cũng đáng." Một nữ công nhân khác nói, che miệng cười khúc khích.

Những lời chế giễu không ngừng tuôn ra, dù sao thì cũng không ít người thích xem náo nhiệt.

Hà Thu Hương tìm được tiền rồi: "Thôi, là người cùng quê, tớ không muốn thấy cô ta bụng bầu mà chết đói."

"Ai dà, tại cô ta thích đàn ông mà."

"Tớ thấy đúng là đáng đời."

...

Nơi đông nữ công nhân, ác ý chỉ có nhiều chứ không ít, Hà Thu Hương nhìn thảm cảnh của Ngải Xảo, trong lòng chỉ thấy cực kỳ hả hê.

Trước đây, cô ta đã sắp câu được Quý Hoài, nửa đường lại xuất hiện Ngải Xảo khiến cô ta tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi.

Tìm được tiền, Hà Thu Hương mang lên lầu.

Vào phòng, cô ta bước đến ném tiền lên giường, bồi thêm một câu: "Dù không biết khi nào cô trả, có tiền trả hay không, nhưng theo lãi suất mà cô nói thì phải trả bốn mươi đồng." Hà Thu Hương nói xong còn giả bộ thương xót: "Thương cô là một chuyện, nhưng cho cô mượn tiền lại là chuyện khác, tôi tin nhân phẩm của cô, chờ khi nào tôi về quê ăn Tết rồi trả cũng được."

Hai nhà ở gần nhau, cô ta biết tính cách Ngải Xảo cứng rắn, coi trọng danh dự, không sợ cô không trả.

Nếu dám không trả, cô ta sẽ bảo mẹ mình làm lớn chuyện lên khiến đối phương mất mặt!

"Chờ khi nào cô về quê ăn tết, tôi sẽ trả lại cho cô." Ngải Xảo gật đầu, tay cầm ba mươi đồng mà lòng chua xót, cô nào không nghe ra ý tứ bố thí trong lời nói của đối phương?

Nhưng lúc này còn gì là lòng tự trọng nữa?

Phương Lan không nhìn nổi: "Tại sao phải trả bốn mươi đồng? Ngải Xảo về nhà còn phải tẩm bổ nữa, sao cô có thể làm như vậy chứ?"

Ở quê, lương tháng có thể chỉ năm, sáu mươi đồng, để trả số tiền này, đối phương chắc chắn phải làm lụng rất vất vả.

Cơ thể sao chịu nổi?

“Tôi bắt cô ta mượn tiền của tôi à? Chính cô ta nói sẽ trả cả lãi, không cần thì thôi, tôi không cho mượn nữa, được chưa? Tôi cũng cần tiền về quê." Hà Thu Hương nói xong liền lườm Phương Lan, định cướp tiền từ tay Ngải Xảo.

Cô ta và họ đã xích mích từ lâu, nếu không phải muốn thấy Ngải Xảo khổ sở thì cô ta chẳng thèm qua đây đâu.

"Tôi sẽ trả cậu." Ngải Xảo vội vàng hứa.

"Làm như tôi chiếm hời của cô ấy, tôi không cho mượn nữa, đưa tiền đây, tức chết đi được." Hà Thu Hương tiếp tục cướp tiền.

Cô ta xem kịch đủ rồi, ai biết Ngải Xảo có tiền trả hay không? Phải nhân cơ hội này để lấy lại tiền.

Ngải Xảo nắm chặt tiền, liên tục cam đoan: "Thu Hương, tôi sẽ trả tiền cho cô mà.”

Cô đang rất cần tiền.

"Thu Hương, đừng gây sự nữa, là tôi nói sai, cậu đừng tức giận nữa mà.” Phương Lan cũng ngăn cô ta lại, liên tục xin lỗi cô ta, dù chỉ có thêm ba mươi đồng thì tình cảnh của Ngải Xảo cũng sẽ tốt hơn.

"Ai gây sự?" Hà Thu Hương còn ra vẻ trịnh thượng, mắng Ngải Xảo một câu: "Không biết giữ mình mới có thai, tôi căn bản không trông chờ cô có thể trả tiền cho tôi đâu, đời này của cô coi như xong rồi, về quê, mọi người đều biết cô đã phá thai, cô còn gả ra ngoài được chắc?”

Trong thời đại vẫn còn những tư tưởng cổ hủ, danh tiếng của phụ nữ rất quan trọng.

Giọng điệu của cô ta rất khó nghe, Phương Lan cũng tức giận, thấy Ngải Xảo buông tay giống như chịu đả kích lớn, cơ thể cứng đờ, nước mắt tuôn trào, khóc òa lên.

Hà Thu Hương mạnh tay gỡ tay cô ra, lấy lại tiền, nhìn cô khóc nức nở mà trong lòng cảm thấy vui sướиɠ.

Khóc là đúng.

Từ tối qua đến giờ, cô không khóc, đã thảm như thế mà còn tỏ ra mạnh mẽ, khóc rống lên cũng để cô ta hả giận một chút.

"Ngải Xảo..." Phương Lan cũng hoảng hốt, ôm lấy cô, khóc nức nở: "Không sao đâu, tớ sẽ giúp cậu vay tiền, tớ sẽ giúp cậu..."

"Không ai cho cô ta mượn tiền đâu." Hà Thu Hương còn đổ thêm dầu vào lửa.

Ngải Xảo khóc trong tuyệt vọng, mặt đầy nước mắt, mắt nhìn chằm chằm phía trước.

Hà Thu Hương cảm thấy có gì đó không đúng, nhìn theo ánh mắt của cô, đồng tử chợt co lại.

Người đứng ở cửa cũng nhìn chằm chằm Ngải Xảo trên giường, mắt đỏ ngầu, đầu tóc rối bù, cằm lởm chởm râu, vẻ mặt tiều tụy, quần áo nhăn nhúm.

Hơn nữa, khuôn mặt còn đầy giận dữ, gân xanh trên trán nổi lên.