Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Nhanh: Hệ Thống Bạch Liên Hoa Ốm Yếu Bệnh Tật

Quyển 1 - Chương 4: Dân quốc

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hai người phía sau lao tới, khung cảnh lập tức trở nên hỗn loạn. Mấy người còn lại nhìn nhau, sau cũng lập tức lao lên.

Nhà hát liền bị đập phá đến hư hỏng, tiếng kêu la ầm ĩ đến nỗi có thể nghe thấy ở ngoài phố.

Động tĩnh đã nháo lớn đến như vậy Sở Liên không nghe thấy liền không khỏi có chút kì quặc. Cậu vội vén rèm lên, mũ đã cởi ra nhưng họa mặt xinh đẹp của Ngu Cơ vẫn tẩy, bộ trang phục đỏ tươi nổi bật giữa đám người, trong nháy mắt bầu không khí như đông cứng lại.

" Ngu Cơ! "

Đặng Quỳ hoàn hồn liền, mắt hắn ánh lên một cỗ tham lam cuồng nhiệt, giống hệt như tên đồ tể nhịn đói suốt nửa tháng bỗng nhiên nhìn thấy một con thỏ trắng mập, liền hét lên: " Mau, bắt hắn lại!! "

Thừa Thừa nhân lúc hắn đang mất tập trung, liền mạnh mẽ đá vào lưng hắn, sau khi đá lui Đặng Quỳ, ánh mắt cũng lộ ra vẻ quồng nhiệt, trầm giọng nói: " Việc bắt Ngu Cơ cứ giao cho ta được rồi! "

" Đừng nói đùa! Ngu Cơ là ta phát hiện ra trước! "

" Ngu Cơ thuộc về Bạch gia chúng ta! Đừng hòng tranh giành!! "

Hiện trường nhất thời trở nên không thể khống chế, vô cùng hỗn loạn. Sở Liên sợ hãi lùi về phía sau hai bước.

" Công tử, mau chạy! Mau chạy đi! Bọn họ đến chính là để bắt ngài! "

Tiểu Điệp bị trói ở rìa, không ngừng vùng vẫy, trên khuôn mặt xinh đẹp giờ đã đầy nước mắt lại vẫn không ngừng kêu Sở Liên mau chạy đi..

" Tiểu Điệp! Đây là chuyện gì? Sao có thể.. "

Sở Liên mở to hai mắt, nhất thời sửng sốt, cả người liền đơ ra tại chỗ.. Mà bộ trang phục màu đỏ trải ra lại vô cùng đẹp mắt, thu hút người nhìn.

" Chạy! Chạy mau! "

Tiếng gào khóc của Tiểu Điệp vang vọng lại giống như một con dao tàn nhẫn khắc, khắc sâu thật sâu vào trái tim Sở Liên.

Đầu óc hắn trống rỗng, bất lực lùi lại hai bước, quay người lại, xách tà áo lên rồi chạy đi mà không có mục đích.

" Ngu Cơ muốn chạy trôn! "

Đặng Quỳ tức giận đá mạnh vào đầu Tiểu Điệp " Ai cho ngươi nói nhiều như vậy! "

Con bướm nhỏ bay ra khỏi cửa sổ như chiếc lá trôi, rơi xuống đất liền cũng không gây ra động tĩnh nào nữa..

[Kí chủ, kí chủ, nếu không bị hắn bắt được chúng ta làm sao có thể hoàn thành nhiệm vụ?] Hệ thống Bạch Liên có chút khó hiểu

Sở Liên cười lạnh: "Ha, nếu ta để hắn một lúc liền bắt được, làm sao chứng tỏ ta thà bị bẻ gãy chứ nhất quyết không chịu uốn cong (*), làm sao nói lên ta cao thượng thuần khiết? Hắn sẽ chỉ cảm thấy ta giả tạo lại hư vinh.

(*) đoạn này dịch hơi cục nên mình nói dễ hiểu thì nó cũng na ná như " thà chết chứ không khuất phục " á.

" Ngu Cơ ở đó! "

" Bắt lấy hắn! "

Một nhóm người ta truy ngươi chạy. Sở Liên lớp trang điểm đều đã đãm nước mắt, khóe mắt đều đã đỏ bừng, nhan sắc lại càng kinh động lòng người..

Sở Liên không biết vì sao chính là bây giờ y đang chạy vòng vòng không ngừng. Tim như thắt lại, cơn đau âm ỉ đột nhiên trở nên gay gắt, dữ dội...

[Kí chủ chú ý! Kí chủ chú ý! Dấu hiệu sinh tồn đang suy giảm, vui lòng tránh xa nguồn cơ nguy hiểm, ngay!lập!tức! "

[Chết tiệt!! Tại sao đột nhiên phá bệnh chứ!! Ta đây còn muốn chạy tiếp mười vòng aa.. ]

Chiết tiệtt, a, không thở được..

Sở Liên cảm thấy não mình bị thiếu oxy, trước mắt trở nên tối đi, cuối cùng là tắt hẳn, nghiêng ngả một chút liền trực tiếp ngã xuống.

" Hắn ngất rồi! "

" Nhanh, mau kiểm tra xem mặt hắn có hay không bị thương? Gương mặt này được Nguyên soái chú ý, nhất định không thể để xảy ra chuyện gì! "

Rất nhanh liền có người tiến lên xem xét..

Cuộc đời Từ Thanh không đẹp như gương mặt y

Lần nữa tỉnh lại, Sở Liên đã bị trói trặt đưa đến trước mặt Dịch Hạo.

Hiện tại, Dịch Hạo thật sự có chút phong vị TỔNG TÀI BÁ ĐẠO. Cằm hắn hất mạnh, ánh mắt sắc lạnh, khắp người tỏa ra hormone nam tính

Giờ đây khóe môi vị Thiếu Soái trẻ tuổi hiện lên một nụ cười lạnh lùng cao cao tại thượng như một vị CEO, lời nói nói ra lại chính là một câu huyền thoại: "Từ Thanh, em đã thành công thu hút sự chú ý của ta "

Sở Liên: "..."

Thật, thật sự xấu hổ

Y thật sự phải công lược tên não tàn kì quái này sao?? Mặc dù hắn đúng là có chút đẹp trai, NHƯNG, Dịch Hạo a, ngươi có biết hay không chỉ một câu nói ngươi liền trông giống một đống người? Còn là một đống người không có não

"Hãy để ta đi "

Sở Liên quay đầu đi như đang tránh né, khổng thể chịu nối sự sỉ nhục. Nhưng gương mặt xinh đẹp, dáng người mềm mại khiến dù có làm gì y trông vẫn là vô cùng xinh đẹp, hút mắt.

---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Dịch giả: poupou
« Chương TrướcChương Tiếp »