Chương 19: Nữ Minh Tinh Đỉnh Lưu (19)

Ba Khuyết cười he he nói: “Ba là Chu Bái Bì thì con là con gái của Chu Bái Bì.”

Khuyết Văn không nói gì: “Tiểu Thuyền, em đi là được, hai ngày nữa nếu về được chị sẽ về, em ở nhà bao lâu?”

“Trong khoảng thời gian này, công việc của em đã kết thúc, chị Giang không sắp xếp công việc cho em, em có thể nghỉ ngơi tới khi bộ phim mà em vừa quay xong đóng máy, chắc khoảng hai mươi ngày.”

“Hai mươi ngày!! Vậy quá tốt rồi!”

Nguyên chủ là một người cuồng công việc, trước kia ngày nghỉ nhiều nhất cũng không vượt qua bảy ngày.

Nhất là lúc lưu lượng càng ngày càng lớn, cô tựa như một con quay xoay tròn, ngay cả lễ mừng năm mới cũng tham gia hoạt động.

Bây giờ cả nhà nghe cô nói nghỉ ngơi hai mươi ngày, ai cũng vui vẻ muốn chết.

Chuyến bay lúc 11 giờ đêm.

Năm giờ sáng ngày hôm sau Khuyết Chu đến thành phố A.

Hạt vừng nhỏ lắc lắc đuôi, kinh ngạc mở miệng: “Tỷ tỷ, Yến Thanh cũng ở thành phố A.”

Năm giờ sáng, trời vẫn chưa sáng hẳn.

Mặt trời tỏa ra ánh sáng từ đầu kia, khảm viền vàng bên cạnh đám mây.

Cô nhắm mắt lại hít sâu một hơi, kéo vali ngắn ngủi tháo khẩu trang xuống.

Người ở sân bay đều vội vội vàng vàng, tạm thời sẽ không có ai biết cô là đại minh tinh Khuyết Chu kia.

Khuyết Chu ừ một tiếng, giơ tay vén mái tóc dài của mình ra sau tai, tùy ý lười biếng, dường như không hề kinh ngạc với tin tức mà hạt vừng nhỏ nói.

“Này, tỷ tỷ, tỷ không vui sao?”

“Không phải không vui.”

“Vậy sao tỷ không kinh ngạc?”

Tiểu ngốc xà, Khuyết Chu nghĩ.

Cô kéo vali, lại đeo khẩu trang vào, chặn một chiếc taxi: “Mi đoán xem.”

“Cái này ta đoán không được nha…” Hạt vừng nhỏ nghĩ nát đầu, lại nhìn bộ dáng vân đạm phong khinh của đại lão, gió buổi sáng xuyên qua sợi tóc màu đen của cô, mùi thơm nhàn nhạt quấn quanh tai nghe, trong tai nghe phát ra bài hát của Yến Thanh.

Trong bài hát viết “Thần quang vạn trượng, nhưng thế giới này không có ánh sáng”.

Nó bỗng nhiên bừng tỉnh đại ngộ.

Trước mắt nó là đại lão mà!

Đại lão chắc chắn đã sớm biết Yến Thanh ở thành phố A.

Nói không chừng đại lão biết Yến Thanh ở thành phố này, sau đó mới lựa chọn tới đây.

Nó dùng đuôi chọc vào đầu của mình, có thể là vì tỷ tỷ quá khiêm tốn, nên nó mới quên luôn tỷ tỷ là một đại lão.

***

Khuyết gia ở trong một tiểu khu cao cấp ở phía Tây thành phố.

Mỗi một hộ gia đình đều là biệt thự độc lập cộng thêm một cái sân cực lớn.

Nhà ở đây là nhà mà nguyên chủ ở lâu nhất, tiểu học trung học đều ở thành phố A, trung học phổ thông mới theo ba mẹ đến một thành phố khác, sau đó vẫn luôn ở thành phố khác.

Lúc về đến nhà, cô nhìn hai mắt gấu trúc của ba Khuyết, ông ấy nói là mình vui đến cả đêm không ngủ được.

Trong nội dung cốt truyện, ba Khuyết vì quá mức lo lắng cho nguyên chủ nên vô số lần mất ngủ vào ban đêm.

Luôn muốn gọi điện thoại hoặc gửi tin nhắn cho con gái mình, nhưng ngay lúc đó nguyên chủ đã bởi vì quanh năm làm việc cường độ cao trong giới giải trí, thân thể trở nên kém đi, hơn nữa tinh thần bị Phó Hoài Minh đả kích thời gian dài, từ chối liên lạc với bất cứ người nào, cho rằng Phó Hoài Minh chính là toàn thế giới của mình.

Lúc nguyên chủ cho rằng ba mẹ và người nhà không quan tâm đến mình, kỳ thật người nhà lại mất ăn mất ngủ vì mình.

Buổi chiều mẹ Khuyết cũng về đến nhà, hai ngày sau Khuyết Phú và Khuyết Văn cũng lục tục về nhà.

Hạt vừng nhỏ nhìn đại lão cực kỳ hưởng thụ tình thân ấm áp của nhân loại, có chút tò mò hỏi: “Tỷ tỷ, có phải trên cơ thể nhân loại đều rất ấm áp không?”

“Mi chưa từng tiếp xúc với nhân loại?”

“Chưa.” Hạt vừng nhỏ lắc đầu: “Chỉ có tiếp xúc với ký chủ, nhưng tôi không thể gặp được ký chủ.”

Nói xong, hạt vừng nhỏ cũng cảm giác trên đầu mình bị sờ soạng vài cái rất nhẹ nhàng, mang theo chút nhiệt độ.

Đó là linh khí thần hồn của Khuyết Chu vuốt ve nó.

Sau đó, từ đầu đến cuối, hạt vừng nhỏ bỗng nhiên hiểu được nhân loại luôn nói "Nổi da gà" là có ý gì.

Thật ấm áp nha!

Trong mắt nó toàn là những vì sao.

Hu hu hu, tỷ tỷ thật tốt.

Khuyết Chu nhìn dáng vẻ vui mừng cảm động của con rắn nhỏ này, nhịn không được cười khẽ: “Cảm động như vậy sao?”

“Đúng! Rất cảm động!” Đúng là không gạt người!

Hạt vừng nhỏ rất dễ thỏa mãn.

Trước kia Khuyết Chu cảm thấy vận khí của mình rất kém cỏi, nhưng bây giờ nàng cảm thấy vận khí của mình rất tốt.

Cứ tùy tiện bắt được một hệ thống nhưng lại rất hợp ý với nàng.

Trên bàn cơm, ba Khuyết nói về chuyện yến hội, yến hội là do Yến gia tổ chức, Khuyết Chu hỏi là Yến gia nào.

Khuyết Phú vừa và cơm vừa nói: “Chính là người cùng đoàn làm phim với em ấy, người hát đó.”

“Người ta gọi là ca sĩ, quê mùa.” Khuyết Văn châm chọc.

Khuyết Phú hừ hai tiếng: “Trong mắt anh chỉ có em gái ta là đại minh tinh, những người khác anh có thể nhớ được tên đã là không tệ rồi.”

So với rất nhiều thế gia giàu có khác, người ta thường phản đối con của mình tiến vào giới giải trí, nhưng người nhà của nguyên chủ có thể nói là cực kỳ tiên tiến, thậm chí cảm thấy cực kỳ kiêu ngạo vì con gái của mình là đại minh tinh.

Nghe vậy, Khuyết Chu dừng một chút, sau đó buông bát đũa lau miệng: “Yến Thanh?” Cô hỏi.

Ba Khuyết gật đầu: “À đúng, chính là tiểu tử kia, khi còn bé con còn đi qua nhà nó, còn ôm qua nó!”

... Lời này sao nghe là lạ?

“Nghe nói tiểu tử này tính tình kỳ lạ lắm. Tiểu Thuyền, nó có cho em sắc mặt tốt không?” Khuyết Văn thử mở miệng.

Khuyết Chu mặt mày cong cong: “Cậu ấy mới bao nhiêu tuổi chứ! Em là diễn viên, còn người ta viết nhạc, bắn đại bác cũng không tới.”

“Vậy là được.” Khuyết Văn buông đũa xuống, đặt tay lên đầu gối mình chà xát hai cái, bộ dạng muốn nói lại thôi.

Cô ấy ngẩng đầu nhìn xung quanh một vòng, mấy người đột nhiên an tĩnh lại.

Khuyết Chu: “Làm sao vậy? Có gì muốn hỏi em thì cứ hỏi đi.”

“Vậy để anh hỏi.”

“Hỏi đi.”

Khuyết Phú gãi đầu, rối rắm nửa ngày, sau đó nhắm mắt lại một cái để ổn định lại tinh thần: “Bây giờ em còn thích đối tượng hồi còn học đại học không?”

“Không thích.” Khuyết Chu trả lời vô cùng dứt khoát.

Dứt khoát đến mọi người đều có chút không thể tin được.

Khuyết Văn mở to mắt nhìn cô: “Thật sự không thích?”

“Thật sự hết thích rồi.”

“Khi đó không phải em đòi sống đòi chết muốn thích anh ta à?”

“Anh cũng nói là khi đó mà.”

“Sao anh lại cảm thấy em đang lừa anh.”

Khuyết Văn nhíu mày, rõ ràng trước kia vừa nhắc tới người này, cô sẽ cảm giác mình bị tổn thương.

Bây giờ đây là thế nào?

Khuyết Chu bỗng nhiên thở dài, trong nháy mắt mọi người đều hoảng lên.

Cô ngước mắt, trong mắt vô cùng khổ não: “Vừa rồi không phải ba có hỏi, có phải con bị bắt nạt hay không sao?”

“A, con bị ai bắt nạt?”

“Chính là tên Phó Hoài Minh kia, con đã nói với anh ta là con không thích anh ta, nhưng anh ta lại quấy rầy con, còn gửi tin nhắn cho con nữa.”

Dứt lời, Khuyết Chu lấy di động của mình ra.

Quả nhiên, trong đó có một dãy số xa lạ không ngừng gửi tin nhắn cho Khuyết Chu.

Hơn nữa trong lời ngoài lời đều nói lúc trước là Khuyết Chu bỏ anh ta, anh ta cực kỳ khổ sở, mấy năm nay vẫn nghĩ đến Khuyết Chu.

Khuyết Văn vừa nhìn liền phát hỏa, đoạt lấy di động.

“Đậu xanh, vậy mà còn dám quấy rầy em gái của tôi, không nhìn xem em gái của tôi là ai à?!” Muốn lật trời rồi đúng không!