Chương 11: Nữ Minh Tinh Đỉnh Lưu (11)

Tiếng “Chị” kia của cậu nói cực kỳ tự nhiên, đến nổi Yến Thanh cũng không được ý thức được chuyện này, người phụ nữ sau khi nghe cậu kêu một tiếng chị này, khóe miệng gợi lên nụ cười.

Mì ăn liền bốc lên hơi nóng ở giữa hai người giống như một bức bình phòng tự nhiên.

Cậu nhìn chăm chú vào hộp mì ăn liền kia, rất giống như chó con nhỏ.

Bản thân Khuyết Chu của rất nhiều rất nhiều năm trước đây, dưới cơ duyên xảo hợp, cũng từng nuôi một con chó nhỏ, cũng có biểu cảm giống cậu như đúc, luôn nhìn người khác chăm chú như thế, không hề che giấu.

Cô cười khẽ, đẩy mì gói tới trước mặt Yến Thanh: "Vậy cậu ăn đi, tôi sẽ giữ bí mật cho cậu."

Ánh mắt Yến Thanh rõ ràng sáng lên, nhưng sau đó cậu nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: "Tôi còn chưa đến mức ăn mì ăn liền đã bị nói."

"Ha ha, ý của tôi là giữ bí mật cho cậu, là một đại minh tinh được nhiều người yêu thích, nhưng khi thấy mì ăn liền cậu lại lộ dáng vẻ thèm thuồng như vậy."

"Tôi…" Yến Thanh muốn nói, mùi này thật sự rất thơm.

Vừa ngẩng đầu, thấy người phụ nữ này chống đầu, cánh tay thon dài của cô xinh đẹp như ngọc, trong mắt như phủ kín ánh trăng, sương mù mênh mông, xinh đẹp quá phận, khiến người khác chỉ muốn nhìn nhiều hơn.

Vì vậy cậu không rời mắt, ho nhẹ một tiếng, nói sang chuyện khác: "Tiền này, tôi trả cho chị."

"A, được, cậu định trả như thế nào?"

"Quét wechat đi."

Khuyết Chu vỗ vào túi áo khoác của mình: "Nhưng tôi không mang theo di động, cậu có tiền mặt không?"

"..." Đầu năm nay, lại còn có người ra ngoài không mang theo điện thoại di động.

Yến Thanh cảm thấy không có khả năng.

Nhưng quả thật trên tay cô vẫn không cầm điện thoại di động, túi áo khoác cũng dẹp lép.

Điện thoại di động của cậu đã dừng lại ở trang quét mã vạch hai chiều, chỉ có thể nhấn đổi ý, nhìn số cộng ở góc trên bên phải, cậu nhấn một cái.

"Vậy cậu thêm bạn tốt với tôi đi."

Yến Thanh nhếch miệng cười: "Được."

Một chuỗi số được báo ra, Yến Thanh nhập vào toàn bộ, sau khi nhấp vào xác nhận, trên trang xuất hiện một tài khoản, ảnh chân dung là Di Từ, mặc váy dài hoa nhỏ màu đỏ, tùy ý ngồi trên bờ cát, ráng chiều xa xa giống như lửa, kể cả quần áo của cô cũng làm nổi bật sự xinh đẹp đến kỳ cục.

Mì ăn được bị Yến Thanh ăn sạch sẽ, tuy cậu lớn như vậy rồi nhưng số lần ăn mì ăn liền có thể đếm trên đầu ngón tay.

Trước đây là ba mẹ không cho ăn, lý do vì nó là đồ ăn vặt.

Sau khi lớn lên, vì sở thích ca hát của mình, cậu cũng tận lực tránh ăn những thứ không tốt kia.

Nhưng trong trí nhớ của cậu, mì ăn liền không ngon như vậy, đêm nay lại cực kỳ ngon miệng.

Yến Thanh cảm thấy đây là một loại mỹ vị, khiến cậu đói bụng cả ngày.

"Tôi đã nghe qua bài hát kia “Toàn thế giới” của cậu." Khuyết Chu bỗng nhiên nói.

"Thật không?" Yến Thanh có chút kinh ngạc, cậu ngẩng đầu, khoang miệng bị mì ăn liền nhét phồng lên hai má, mặt bị hơi nóng của mì ăn liền hun có chút đỏ, giống như một con chó nhỏ xinh đẹp.

Nói đến bài hát của cậu, Yến Thanh lập tức vui vẻ hẳn lên.

Khuyết Chu gật đầu: "Ừ, ba năm đã từng nghe, nhưng mà tôi không thấy để tên tác giả, là người đại diện của tôi nói với tôi bài hát đó chính là cậu hát."

"Bài hát đó là từ rất lâu rồi, vậy… Chị nghĩ sao về nó?"

"Rất hay, tôi nghe một mình bài hát đó trong nhiều tháng, yêu thích câu nói "Trong thế giới của vũ, tôi dường như mãi mãi sai lầm, con tàu trên biển, chìm cùng tôi"."

Thật ra Yến Thanh cho rằng Khuyết Chu nói bừa.

Cho nên vừa rồi cậu cũng chỉ khách sáo một chút.

Từ sau khi cậu có chút danh tiếng, thường xuyên nghe thấy những lời khách sáo như thế này.

Thế nhưng giờ phút này, Khuyết Chu nói ra lời ca từ kia, giống như bọn họ giờ phút này không nên ở cửa hàng tiện lợi ăn mì ăn liền, mà là đi thuyền ở trên biển.

Hai con tàu lạc lối trên biển tình cờ gặp nhau.

"Tôi nghĩ chị sẽ không thích bài hát này, bởi vì tôi cảm thấy chị làm gì cũng rất tốt, diễn xuất cũng rất tốt." Yến Thanh khích lệ, lần này là thật lòng khích lệ.

Khuyết Chu cười khẽ: "Cảm ơn, nhưng con người luôn có lúc mê man, bây giờ không mê mang không có nghĩa là trước kia không mê man."

"Trước kia vì sao mê man? Bởi vì bạn trai cũ của chị sao?"

"Hình như cậu rất quan tâm đến bạn trai cũ của tôi." Khuyết Chu hơi nheo mắt lại.

Yến Thanh lập tức cúi đầu, vội vàng giải thích: "Tôi chỉ... Xin lỗi, tôi chỉ thuận miệng hỏi một chút, không có ý muốn thăm dò chuyện riêng tư."

"Không sao, nhưng cậu nói đúng một nửa, tôi quả thật vì anh ta mà mê man một thời gian rất dài."

Cậu không nghĩ tới Khuyết Chu cứ như vậy nói ra câu chuyện riêng tư của chính mình.

Người phụ nữ ngồi yên ổn ở bên cạnh mình, nhưng Yến Thanh lại cảm thấy cô cách mình rất xa, giống như sương mù trong mắt cô, cô cũng giống như sương mù, làm cho người ta cảm thấy không nắm bắt được.

Vân đạm phong khinh, Khuyết Chu giống như đang kể lại chuyện xưa của người khác.

Yến Thanh hiểu được về thời gian học đại học ở trong miệng của cô.

Sau khi kể xong, cô cười với cậu.

Bình thường mọi người kể về câu chuyện trước kia của mình, nhất là loại này, rõ ràng là "Lịch sử đen", trong mắt đều có chút xấu hổ, hoặc là khó có thể mở miệng.

Nhưng Khuyết Chu hình như không có, cô thẳng thắn nói ra những lời này, hơn nữa không hề cảm thấy mình đã từng có một đoạn thời gian như vậy.

Loại thẳng thắn vô tư này bỗng nhiên đánh trúng Yến Thanh.

Cậu lại xì xụp nuốt một vài sợi mì vào bụng, sau đó nói: "Tính cách của chị rất tốt."

"Ha ha, cậu đang đánh giá tôi sao?"

Yến Thanh vội vàng lắc đầu, trên áo T - shirt màu xanh nhạt sạch sẽ dính vài vết bẩn của mì ăn liền, nhưng cậu cũng không phát hiện, nóng lòng giải thích ý đồ của mình: "Tôi rất hâm mộ chị."

Khuyết Chu nhướng mày: "Hâm mộ?"

Yến Thanh ừ một tiếng: "Là hâm mộ, có rất ít người thẳng thắn đối mặt với quá khứ của mình như chị."

"Không thẳng thắn đối mặt thì có thể thế nào chứ, tôi cũng không làm chuyện xấu gì, con người luôn có lúc nhiệt tình, có thể nói ánh mắt tôi không tốt, đây là sự thật."

Cô nhún nhún vai, Yến Thanh bỗng nhiên nở nụ cười, sau đó, trong đầu lại hiện lên cái gì đó.

Cậu mãnh liệt nuốt hết mì ăn liền trong hộp mì vào bụng, sau đó cầm lấy điện thoại di động đi ra ngoài, không quay đầu lại nói: "Xin lỗi, đột nhiên tôi có chút linh cảm, bây giờ nhất định phải trở về viết lại, viết xong tôi sẽ chuyển lại tiền cho chị."

Thậm chí Yến Thanh chưa kịp nói tạm biệt, cũng không nghe thấy tiếng “Được” của Khuyết Chu, bóng dáng nhanh chóng biến mất trong bóng đêm.

Khuyết Chu chậm rãi ăn mì Oden, củ cải non mềm bị cô nuốt vào bụng.

"Tỷ tỷ, cái kia, ta có vấn đề... Cái kia..." Hạt vừng nhỏ nhăn nhó mở miệng ở trong không gian.

"Hả?"

"Ta..."

Khuyết Chu cười khẽ: "Muốn hỏi thì hỏi, muốn hỏi tại sao ta phải cố ý hấp dẫn lực chú ý của cậu ấy đúng không?"

Hạt vừng nhỏ vội vàng gật đầu, rõ ràng điện thoại di động vẫn còn giấu trong túi áo khoác của cô.

Cô ăn miếng củ cải cuối cùng, lau miệng một cách tao nhã, sau đó khoanh tay lại, một tay đặt lên cằm.

"Bởi vì tôi rất thích những đứa trẻ có diện mạo như cậu ấy."

"Tỷ tỷ, tỷ sống nhiều năm như vậy, à không… Ý ta không phải nói là tỷ già, ý ta là tỷ sống nhiều năm như vậy, chắc chắn sẽ quen rất nhiều trai đẹp, làm sao cậu ấy có thể lọt vào mắt xanh của tỷ được?"

"Mỗi người đều có một sở thích riêng mà."

Suy nghĩ của cô dường như bị kéo vào dòng thời gian xa xôi trước đó.

Đôi mắt chó nhỏ vô tội đó.

Đúng thật có chút hoài niệm...