Trên cùng một chiếc ghế, hai người ngồi cùng đối mặt với nhau, duy nhất đổi là người mới vừa rồi cao cao tại thượng, biểu tình lúc này đã mang theo sự sợ sệt.
Thẩm Kí Bạch lắc lắc bị cánh tay có chút tê dạ, đối với nam nhân vừa đá hắn, hắn liền cho một cước, đã loại bỏ nguy hiểm một cách dứt khoát và nhanh chóng, chỉ còn lại có một người là Kỳ Niệm ngồi trên ghế dựa bị dọa cho phát run.
Cúi người xuống, Thẩm Kí Bạch nhặt con dao vừa rồi rơi xuống đất lên, hoạt động cổ tay, trên mặt biểu lộ một tia ý cười lạnh nhạt, từng bước một hướng tới Kỳ Niệm mà đến.
Bị kinh sợ trước cảnh lúc này với cái cổ mảnh khảnh, lông mi bất an rung động.
“Thẩm Kí Bạch, ngươi dám động đến ta một chút thử xem, anh trai ta sẽ không bỏ qua ngươi! ”
Cố tình cất cao âm điệu nhưng vẫn không che được tiếng nói run rẩy.
“Tiểu thiếu gia, ngươi đây là uy hϊếp ta? Hay vẫn là ……” Thẩm Kí Bạch dừng lại, bắt chước động tác vừa rồi của Kỳ Niệm, dùng mũi đao nâng cằm hắn, giọng nói có chút lười biếng, cười như không cười, “Làm nũng? "
Con dao có hơi lạnh lẽo, dán ở trên làn da của Kỳ Niệm, sợ tới mức hai mắt nhắm lại, đôi môi hồng đào bị hắn cắn môi màu trắng bạch, có chút đáng thương, lại có chút nói không nên lời.
Thẩm Kí Bạch nhìn Kỳ Niệm nhắm chặt hai con mắt, có một tia ác liệt từ đáy lòng lan tràn ra, hắn hơi nhướng mày, lạnh giọng mở miệng “Mở to mắt nhìn ta.”
Kỳ Niệm bị dọa đến ngoan, nghe vậy cuống quít mở mắt, không biết từ khi nào đuôi mắt đã phiếm hồng, tựa như giây tiếp theo liền sẽ khóc ra, “Không cần đánh ta, ta sợ đau.”
Giọng nói mềm mại truyền đến, Thẩm Kí Bạch chỉ cảm thấy giống như cát nghiền qua trái tim của hắn, có chút tê dại.
Thẩm Kí Bạch sắc mặt có chút phức tạp, một lúc lâu sau mới lẩm bẩm ra một câu, “Thật dễ thương.”
Rõ ràng là tiểu thiếu gia tìm người đánh lén hắn đem hắn trói tới nơi này, Thẩm Kí Bạch hiện tại vẫn còn cảm thấy bả vai đau nhức lợi hại, hiện tại người đầu têu lại đôi mắt hồng giống như con thỏ nhỏ .
“Không được khóc" Thẩm Kí Bạch nhìn Kỳ Niệm hốc mắt đựng đầy hơi nước, ngữ khí có chút hung ác, làm như phát hiện một điều thú vị, trong mắt hiện lên một tia xấu xa.
Kỳ Niệm bị dọa sợ, cắn môi không dám phát ra tiếng, liều mạng dồn ép hơi nước trong con mắt.
Thật ngoan……
“Ta không đánh ngươi, nhưng ngươi làm hỏng đi một chiếc cúc áo của ta.” Thẩm Kí Bạch mũi đao nhọn vẽ lên làn da mềm mại, tiến đến cổ áo của Kỳ Niệm, “Ta cắt đi của ngươi một chiếc cúc áo, cũng không quá phận đi? ”
Con dao rất sắc bén, hơi hạ xuống, một chiếc cúc áo hoa hồng vàng liền rơi xuống mặt đất.
Xương quai xanh thanh tú phản chiếu vào con ngươi của Thẩm Kí Bạch, trắng giống như ngọc.
Làn da bại lộ trong không khí, đại não của hắn liền dừng hoạt động nhất thời, sau đó điên cuồng đâm vào bảng điều khiển trong đầu, "Sa Hồ Hồ, ngươi xác định Thẩm Kí Bạch là mỹ nhân lạnh lùng sao? Nhìn thế này có chút biếи ŧɦái. ’
Sa Hồ Hồ: ‘ bổn hệ thống đã xác định! Thẩm Kí Bạch hẳn là đang mang thù?"
"Không phải nói hắn mặt lạnh tâm tốt sao? Cúc áo của tao cũng chưa…… Nam chủ cùng bọn họ cũng chưa làm tới mức này, tao cho mày kéo dài thêm mười phút, chuyện này cần bao lâu nữa, Thẩm Kí Bạch trêu hắn giống như mẹ hắn trêu chó vậy, tao với mày mới không kết nối một thời gian, mà trình độ làm việc của đã mày đã giảm xuống nhiều phết nhỉ!"
Sa Hồ Hồ không trả lời Kỳ Niệm nói, máy móc âm truyền đến: "3……"
Lâm Vô Dạng:?
Sa Hồ Hồ: "2……"
Lâm Vô Dạng:??
Sa Hồ Hồ: "1……"
Lâm Vô Dạng:???
“Niệm Niệm! ”
“Đã hiểu! ”
Hai bên thanh âm đồng thời vang lên, cái của cũ của nhà kho bị đá văng ra, phát ra một tiếng vù vù, Kỳ Liễm nhìn một màn trước mắt liền khựng lại vài giây.
Lục Kình cũng sửng sốt, vốn tưởng rằng bản thân Thẩm Kí Bạch chịu khổ nhưng chính tay hắn lại cầm con dao đứng trên cao nhìn xuống nhìn ghế Kỳ Niệm đang ngồi, thần thái nhàn nhã.
“Anh!”
Kỳ Niệm nghe được giọng của Kỳ Liễm, đôi mắt hoa đào tràn ra một chút ánh sáng, giống như là đột nhiên tìm được người tin cậy, chân mềm cũng giống như được lần nữa khôi phục sức lực, không quan tâm đứng dậy chạy về phía Kỳ Liễm.
Động tác của hắn quá nhanh, đồng tử của Thẩm Kí Bạch hơi co rút lại, vội vàng thu con dao vào, mắt thấy không làm hại đến Kỳ Niệm mới nhẹ nhàng thở ra.
“Anh, mau cứu em, em rất sợ hãi.”
Kỳ Niệm nghiêng ngả lảo đảo chạy đến trước mặt Kỳ Liễm, bắt lấy cánh tay hắn, một đôi mắt đào hoa lúc này mới dám run rẩy rơi nước mắt.
Lục Kình nhìn hai tên bảo tiêu quần áo không chỉnh tề nằm ngất trên đất lại nhìn Thẩm Kí Bạch, lại nhìn vào cái cúc áo Kỳ Niệm cùng hắn mất đi, nhất thời trầm mặc.
Kỳ Liễm tiến lại kiểm tra cái cổ trắng sứ của Kỳ Niệm bởi vì cúc áo mất mà lộ ra một đoạn xương quai xanh, thấy tìm không ra chút vết thương mới nhẹ nhàng thở ra mà hỏi, “Chuyện gì xảy ra? ”
Thẩm Kí Bạch vừa muốn mở miệng, nhưng đã bị Kỳ Niệm mang theo tiếng khóc nức nở cắt ngang.
“Anh Lục Kình thích Thẩm Kí Bạch, đưa hoa cho hắn, còn giúp hắn mở cửa xe, em đều thấy được, em không vui muốn dạy dỗ Thẩm Kí Bạch một bài học". Kỳ Niệm thút tha thút thít nói ra nguồn cơn sự việc từ đầu đến cuối, “Chính là bảo Đại Hùng và Nhị Báo trói hắn đem tới đây muốn dọa một chút, nhưng mà hắn quá xấu rồi, đem dây thừng cởi bỏ, còn đem Đại Hùng cùng Nhị Báo đánh tới hôn mê, nếu không phải anh tới kịp thời hắn liền đánh em.”
Rõ ràng là bản thân làm chuyện xấu trước, nhưng lại cảm thấy ủy khuất, liên thanh mắng người khác xấu, kiêu căng đến lợi hại.
Kỳ Liễm sắc mặt có chút xấu hổ nhìn tới Thẩm Kí Bạch cười như không cười.
“Niệm Niệm! Em nói bậy gì đó đâu?"
Sắc mặt Lục Kình cũng có chút xấu hổ, chột dạ nhìn Thẩm Kí Bạch, lớn giọng quát Kỳ Niệm.
Kỳ Niệm vốn sợ hãi đứng không vững, nghe được Lục Kình quát liền co rúm lại một chút, đáng thương như hoa linh lan trong mưa.
Kỳ Liễm nhìn em trai của chính mình với bộ dạng này, liền không quản được chuyện khác, cau mày nhìn về phía Lục Kình, “Ngươi dọa hắn làm gì.”
Kỳ Niệm được Kỳ Liễm che chở, giống như có chút tự tin quay đầu lại nhìn về phía Lục Kình, “Em nói có câu nào không đúng, anh là vị hôn phu của em, lại còn tặng hoa và mở cửa xe cho người khác, bây giờ lại còn dọa em, Lục Kình, sao anh xấu xa như thế, em không bao giờ muốn cùng anh nói chuyện nữa! ”
Kỳ Niệm buồn bã liếc mắt một cái nhìn Lục Kình, như là thất vọng đến tột cùng chạy ra khỏi kho hàng, Kỳ Liễm không yên tâm liền vội vàng đuổi theo hắn.
Nhất thời toàn bộ kho hàng cũng chỉ còn lại Thẩm Kí Bạch và Lục Kình, đương nhiên hai người nằm hôn mê trên đất không tính.
“Đã hiểu, ngươi có bị thương không, ta……”
“Lục tiên sinh, ngươi hẳn là nên đuổi theo vị hôn phu của người, mà không phải ở đây hỏi ta có bị thương hay không.”
“Niệm Niệm không phải vị hôn phu của ta, cái đó đều là người lớn trong nhà thuận miệng nói, ta chỉ là xem hắn như em trai.”
Thẩm Kí Bạch đôi mắt híp lại, có chút ý vị không rõ mở miệng, “Thật không? Thoạt nhìn hắn thực sự thích ngươi.”
Rõ ràng là một người nhát gan như vậy, còn dám làm ra chuyện bắt cóc này, rõ ràng là uy hϊếp hắn cách xa Lục Kình một chút.
Lục Kình thừa biết Kỳ Niệm thích hắn, hắn thật ra cũng tính toán tới tuổi liền cưới Kỳ Niệm người môn đăng hộ đối, chỉ là hiện tại……
“Ta đã có người mình thích rồi.”
Lục Kình nói ra những lời này, ánh mắt hướng về Thẩm Kí Bạch, không chút né tránh, mơ hồ có chút chờ đợi.
“Phải không, người hâm mộ kia là ta sao, nhưng ta không có thích ngươi.”