Lục Tứ như ẩn hiện trong bóng tối, giơ tay vuốt nhẹ mái tóc dài đen nhánh như rong biển của cô, giọng trầm ấm dịu dàng, "Hoan Hoan, sao không ngủ thêm một lát? Lần này bị bắt cóc khiến em kinh sợ, là lỗi của anh trai không bảo vệ tốt cho em."
Diễn sâu như thật, nếu vào giới giải trí thì có thể đạt giải ảnh đế!
Lê Hoan chỉ có thể phối hợp theo vở kịch anh em yêu nhau của hắn, hiểu chuyện mà mỉm cười nhợt nhạt, "Anh trai, đừng tự trách mình. Rốt cuộc cũng là hiểu lầm do em gây ra, hiện giờ gia đình nhà họ Hứa đã bị kết án, sẽ không còn ai có thể làm hại em nữa."
"Vậy em nghỉ ngơi nhiều vào, anh sẽ xin phép cho em hai ngày nghỉ ở trường." Lục Tứ nhẹ nhàng cúi xuống hôn lên trán cô, trước khi đi còn để lại lá thư từ bà ngoại gửi cho cô ở đầu giường.
Nhìn bóng dáng tuấn tú của hắn rời đi, Lê Hoan nheo mắt như đang suy ngẫm điều gì.
Cô đưa tay chạm vào trán, nơi mà nụ hôn lạnh lẽo vẫn còn để lại chút ấm áp, khuôn mặt không biểu cảm, trong lòng tự hỏi: Hắn vừa rồi có nhìn ngực mình không?
Đúng vậy, cô cố ý làm bộ như vô tình để lộ cảnh xuân, như con thỏ trắng ngây thơ đang chờ bị săn mồi.
Bạch Li mặt đỏ bừng: "Nhìn."
"Mi cái hệ thống ngớ ngẩn này biết gì mà còn đỏ mặt". Lê Hoan tiếp tục hỏi. "Nhìn chằm chằm bao lâu?"
Bạch Li tự hỏi, khuôn mặt shota đáng yêu hơi đỏ, lùi lại một chút: "Chắc cũng giống ta thôi, khoảng một phút."
Lê Hoan chậc lưỡi, thật là không kiên nhẫn được với hai tên nam nhân này.
"……" Bị cô phê bình, Bạch Li âm thầm làu bàu trong lòng, mình vẫn là một hệ thống trẻ con ngây thơ mà.
"Hắn không có phản ứng gì như đàn ông bình thường sao?" Lê Hoan vừa hỏi vừa vuốt nhẹ mái tóc dài đen như rong biển.
Bạch Li im lặng một lát: "Có lẽ trong mắt hắn, cơ thể của cô không khác gì với những thi thể kia."
Lê Hoan không quan tâm đến cái hệ thống vô dụng này nữa, liền cầm lấy lá thư ở đầu giường, cái lá thư được gọi là ‘bà ngoại’ gửi cho cô.
Nói thật, cô cứ nghĩ cả cô và Lục Tứ đều là trẻ mồ côi, không cha không mẹ. Cô cũng không biết từ đâu xuất hiện một người thân là bà ngoại... còn gửi thư đến.
Lê Hoan mở thư, nhìn nét chữ xiêu vẹo bên trên, dường như phải rất cố gắng mới viết được lá thư này —
【Bà ngoại sức khỏe ngày càng kém, Hoan Hoan, có phải con vẫn còn trách bà ngoại vì đã gửi con cho Lục Tứ nuôi, bỏ rơi con không? Hãy trở về nhìn bà ngoại một lần. Có lẽ đây sẽ là quãng thời gian cuối cùng của ta, con có thể thương ta một chú được không?】
Chỉ vài câu ngắn gọn, nhưng lại chạm đến nơi mềm yếu nhất trong lòng Lê Hoan.
Cô nhìn địa chỉ gửi thư, Tuyết Sơn.
Một bà lão cô độc, không nơi nương tựa giữa vùng núi hoang lạnh lẽo, và đây có lẽ là tâm nguyện cuối cùng trước khi chết. Dù Lê Hoan muốn từ chối, cô cũng không thể làm được. Nhưng cô chỉ còn lại mười ba ngày để hoàn thành nhiệm vụ, nếu đi một chuyến đến Tuyết Sơn, sẽ lãng phí ít nhất bốn ngày.
Trong lúc do dự, Lê Hoan nảy ra một ý tưởng có lợi cả đôi đường: để Lục Tứ đi cùng nàng thăm bà ngoại.
.....
Bên phía trường học, cô và Mạt Lị xin nghỉ hai ngày cộng thêm cuối tuần, vừa đúng bốn ngày.
Trên tàu lửa, Lê Hoan quấn lấy Lục Tứ chơi vài ván cờ. Trước khi ngủ, cô nghe được những lữ khách cũng đang hướng đến Tuyết Sơn nói chuyện với nhau, rằng... trên Tuyết Sơn có ác ma.
Cô không để tâm lắm. Sáng sớm hôm sau, họ đã đến Tuyết Sơn.
Theo bản đồ, Lê Hoan tìm được địa chỉ bà ngoại đã gửi trong thư. Chỉ là không ngờ nơi đó không phải là một vùng hoang vu, hẻo lánh như cô tưởng, mà là một căn biệt thự được bao quanh bởi núi non và dòng nước trên núi tuyết.
Lục Tứ rời đi một lát để nghe điện thoại, còn cô và Mạt Lị bấm chuông cửa sắt của biệt thự.
Rất nhanh, một người đàn ông trẻ mặc bộ vest đen xuất hiện. Hai tay hắn đeo găng tay dày nặng, có vẻ kỹ tính và sạch sẽ. Sau khi mở cửa sắt, hắn còn lấy khăn giấy trong túi lau tay. Rồi hắn mới ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng mỉm cười, "Tôi là quản gia của biệt thự Tuyết Sơn, các người có thể gọi tôi là Ân Lâm."