Quyển 2 - Chương 78: Quốc sư yêu nghiệt, nữ vương vu mị 26

Dũng Thần Hầu cho rằng Phượng Thiên Việt là nghiệt chủng nên luôn không chấp nhận sự tồn tại của hắn. Từ khi có hắn, tình cảm của nữ vương và Dũng Thần Hầu ngày càng kém, khi cùng nhau ở một mình thì tương kính như tân cũng khó.

Việc Phượng Thiên Việt rơi xuống nước cũng không phải ngoài ý muốn, là cung nữ hầu hạ hắn bị Dũng Thần Hầu mua chuộc, cố tình đẩy hắn xuống nước.

Còn may lần đó không sao, đội thị vệ tuần tra nghe được tiếng kêu cứu của Phượng Thiên Việt liền chạy đến vớt hắn lên.

Khi màn đêm buông xuống hắn phát sốt nặng, nữ vương đau lòng không thôi, gác xuống quốc sự ngày đêm bên cạnh, thực hiện trách nhiệm của người làm mẫu thân, tự mình chăm sóc hắn.

Chỉ là Dũng Thần Hầu nhìn không vừa mắt nên chạy đến Quỳnh Hoa điện ầm ĩ một hồi. Ở trước giường bệnh của Phượng Thiên Việt tức sùi bọt mép nói với nữ vương là Phượng Thiên Việt không phải nhi tử của bà. Khi sinh ra hắn đã bị tráo.

Nữ vương đau lòng vô cùng, cầu xin Dũng Thần Hầu mang nhi tử của bà về đây. Nhưng Dũng Thần Hầu hận bà, đang muốn nắm lấy nhược điểm để khống chế sao có thể cho bà toại nguyện dễ dàng như vậy?

Hai người lại không nghĩ đến là Phượng Thiên Việt đã sớm tỉnh, nghe được bí mật động trời đó. Trẻ con trong cung đều trưởng thành sớm, những gì nên hiểu đều đã hiểu, hắn cũng không ngoại lệ.

Sau lúc đó, có lẽ Phượng Thiên Việt đã chịu đả kích quá lớn nên không nói chuyện được nữa. Dần dần mọi người cũng xem hắn như người câm.

Tuy rằng Phượng Thiên Việt không phải nhi tử thân sinh của nữ vương nhưng được nữ vương nuôi lâu như vậy nói chung cũng có tình cảm. Vì vậy luyến tiếc cũng không hủy tước vị của hắn, không đuổi hắn ra khỏi cung chứ đừng nói đến gϊếŧ hắn.

Nói xong hết mọi chuyện nữ vương nhìn Nhạc Thiên Tầm, cười tự giễu, buồn rầu nói: “Rất nhiều lời ta vốn không nên nói cho con biết nhưng mà từ lần đầu tiên thấy con ta liền cảm thấy đặc biệt thân thiết cho nên nhịn không được nói hết. Cái này đại khái xem như nhìn con thuận mắt đi! Tuổi của con và Thiên Việt cũng không cách biệt lắm, Dũng Thần Hầu cũng nói hài tử của ta là nữ nhi, nếu năm đó không bị tráo đi thì có lẽ hiện tại cũng xinh đẹp thông minh, ngoan ngoãn hiểu chuyện như con rồi…”

“Dũng Thần Hầu vẫn chưa từng nói với ngài về công chúa thật sao?” Đối với Nhạc Thiên Tầm, tầm âm hiểm ác độc của Dũng Thần Hầu lại được nâng lên một tầm cao mới.

Quả nhiên không nhẫn tâm không phải đàn ông tốt!

Mấy chữ này quả thật được tạo ra vì Dũng Thần Hầu!

Nữ vương nghĩ đến mặt của nữ nhi mình con chưa từng gặp không khỏi đau lòng rớt nước mắt: “Hai mươi năm qua, chúng ta bằng mặt nhưng không bằng lòng, oán hận lẫn nhau, hắn sợ ta sẽ truyền ngôi cho tiểu công chúa nhưng sao ta có thể làm như vậy được…”

“Bệ hạ, xin bảo trọng phượng thể!” Nhạc Thiên Tầm cung kính đưa lên khăn tay cho bà lau nước mắt.

Nữ vương bên ngoài phong quang vô hạn, bên trong lại chịu nhiều bi thương như vậy. Rất nhiều chuyện đều bất đắc dĩ, nghĩ lại bà ta cũng thật đáng thương.

Nữ vương lau nước mắt bình tâm trở lại, nhìn về phía Nhạc Thiên Tầm ánh mắt đều tràn ngập từ ái.

“Thiên Tầm, ta và phụ thân con cũng đã từng quen biết. Hiện tại phụ mẫu con cũng không còn nữa, con và quốc sư đại hôn ta làm chủ cho con được không?” Nữ vương hỏi.

Nhạc Thiên Tầm không muốn thành thân sớm quá: “Đa tạ bệ hạ hậu ái! Nhưng mà gia phụ vừa mất không lâu, Thiên Tầm muốn giữ đạo hiếu ba năm rồi mới gả chồng.”

Nữ vương lại hỏi một ít chuyện khác, ví dụ như về mẫu thân của Nhạc Thiên Tầm.

Đáng tiếc Nhạc Thiên Tầm không biết, bởi vì trong trí nhớ của nguyên chủ căn bản không có nhân vật gọi là mẫu thân này. Từ nhỏ đến lớn nàng đều vui vẻ lớn lên bên cạnh Nhạc Minh.

Khi còn nhỏ nàng đã từng hỏi Nhạc Minh, ông cũng nói mẫu thân của nàng lúc sinh nàng vì khó sinh mà rong huyết chết.

Hàn huyên một hồi, khi Nhạc Thiên Tầm chuẩn bị cáo lui với nữ vương. Bà ta hình như rất thích cô, nắm tay tự mình đưa cô ra khỏi điện.

Đúng lúc này bước chân của nữ vương lảo đảo một chút, cả người đều đứng không vững. Nếu không phải có Nhạc Thiên Tầm đỡ bà ta chắc chắn đã ngã.

“Bệ hạ, ngài có ổn không?”

“Không có gì, chỉ là có chút choáng váng hoa mắt. Có lẽ là bệnh cũ tái phát rồi.”