Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Nhanh: Hạ Gục Nam Thần

Quyển 2 - Chương 66: Quốc sư yêu nghiệt, nữ vương vu mị 14

« Chương TrướcChương Tiếp »
Giải quyết xong việc của Đại công chúa, tinh thần của Nhạc Thiên Tầm rốt cuộc cũng được thả lỏng. Bỗng nhiên cô cảm thấy bản thân thật mệt.

Tuân Thiên Ảnh lấy khăn lụa lau mồ hôi trên trán cô, dịu dàng nói: “Nàng làm rất tốt!”

“Quốc sư, vị cô nương này chính là người mà khanh dẫn từ đảo Vong Ưu về à?” Người hỏi là nữ vương, bà ta tinh tế đánh giá Nhạc Thiên Tầm.

“Bệ hạ, nàng tên là Nhạc Thiên Tầm.” Tuân Thiên Ảnh giới thiệu.

Nhạc Thiên Tầm đón nhận ánh mắt đánh giá của nữ vương, để tránh có biểu hiện bất kính trước thánh giá cô liền nở một nụ cười ôn hòa.

Nữ vương nghe được họ của cô, trong lòng nổi lên gợn sóng: “Nhạc? Người họ Nhạc không nhiều lắm, ta nghe nói đệ nhất Vu sư Nhạc Minh cũng ẩn cư ở đảo Vong Ưu. Ngươi và hắn có quan hệ gì?”

“Ông ấy là phụ thân của thần nữ.” Nhạc Thiên Tầm trả lời đúng sự thật, “Đáng tiếc ông ấy đã bị kẻ xấu hãm hại, qua đời.”

Thì ra Nhạc Minh còn được gọi là đệ nhất Vu sư sao! Vì sao nguyên chủ không biết việc này nhỉ?

Cách giải thích duy nhất là Nhạc Minh chưa bao giờ nhắc đến với nguyên chủ.

Vì sao Nhạc Minh chưa từng nói cho nguyên chủ biết?

Nhạc Thiên Tầm cũng không biết nhiều như vậy, vì sao thì cứ kệ dứt khoát quăng vấn đề đó sang một bên. Dù sao đáp án cô nên biết thì cuối cùng cũng sẽ tìm được, không vội.

Nghe nói Nhạc Minh đã chết, nữ vương dường như rất đau lòng. Bà ta lấy cớ đau đầu liền rời đi, cũng chưa nhìn đến Đại công chúa mới vừa đi một vòng quanh quỷ môn quan.

Nơi này không còn phận sự của quốc sư đại nhân, Tuân Thiên Ảnh cũng chuẩn bị rời cung hồi phủ, Nhạc Thiên Tầm tất nhiên đi cùng chàng trở về.

Nhưng mà có ai có thể đến giải thích cho cô biết Nhị công chúa mặc một thân hồng nhạt này bị làm sao không? Sao vẫn luôn đi theo họ làm gì vậy?

Phượng Thiên Việt cũng chỉ tiễn nửa đường thôi, nàng ta một hai đòi tiễn đến cửa cung.

Nhìn thấy bộ dạng dạt dào tình ý của Nhị công chúa, Nhạc Thiên Tầm đại khái hiểu ra cái gì rồi.

Nhị công chúa Phượng Ngọc Dao thích Tuân Thiên Ảnh!

“Tuân ca ca, hôm nay rất cảm ơn huynh. Còn may có huynh ở đó, bằng không chỉ sợ hoàng tỷ sẽ là một xác hai mạng…”

Cảm ơn thì cảm ơn đi, tại sao cơ thể cứ dán lên người Tuân Thiên Ảnh là sao?

Nhạc Thiên Tầm đi phía sau nhìn theo hai người bọn họ, thuận tiện thu được một bụng hờn dỗi.

Tuân Thiên Ảnh nhẹ nhàng tránh Phượng Ngọc Dao, bốn lạng đẩy ngàn cân nói: “Công lớn nhất hôm nay là của Thiên Tầm, nếu Nhị công chúa muốn cảm ơn thì nên cảm ơn nàng ấy!”

Chàng nhắc đến Nhạc Thiên Tầm, Phượng Ngọc Dao mới quay đầu lại bố thí cho cô một cái liếc mắt, tiếp tục quấn lấy chàng: “Tuân ca ca, nàng ta là tỳ nữ của huynh sao? Nếu nàng có công, bản công chúa liền thưởng nàng! Huynh nói xem ta nên thưởng cái gì đây?”

“Ta cũng không biết nàng ấy thích cái gì, công chúa vẫn nên hỏi nàng đi!”

Nhạc Thiên Tầm không đợi người ta hỏi thì đã giành trước nói: “Quốc sư đại nhân, ngài không biết sao? Nô tỳ thích nhất là tiền nha, càng nhiều tiền càng tốt! Đặc biệt là vàng, nguyện vọng lớn nhất của nô tỳ là được ở trong một căn phòng đúc bằng vàng, mỗi ngày đều được ngủ trên giường vàng ròng...”

Đối phương dùng một loại ánh mắt khinh bỉ nhìn cô, dường như im lặng chế giễu cô tục tằng!

Nhưng có Tuân Thiên Ảnh ở đây, nàng ta phải cố tạo thiện cảm không nói trước mặt Nhạc Thiên Tầm. Giữ lời, Phượng Ngọc Dao thưởng cho Nhạc Thiên Tầm một số vàng đáng kể trong bảo khố.

Trong phủ quốc sư, Nhạc Thiên Tầm ngồi trong phòng đếm một đống vàng vừa mới có được, vui đến không khép được miệng.

Tuân Thiên Ảnh cảm thấy mị lực của bản thân so ra còn không bằng một đống vàng, tâm tình có chút không vui: “Nhìn không ra, thì ra nàng thích vàng như vậy!”

“Tiền không phải vạn năng, nhưng không thể không có tiền nha!” Nhạc Thiên Tầm cũng không ngại che giấu tiểu tâm tư tham tiền của mình, “Tiền đáng yêu như vậy, có ai không yêu?”
« Chương TrướcChương Tiếp »