Quyển 2 - Chương 57: Quốc sư yêu nghiệt, nữ vương vu mị 5

Tuân Thiên Ảnh đang đeo mặt nạ nên Nhạc Thiên Tầm nhìn không thấy biểu cảm của chàng như thế nào. Nhưng mà nếu chàng nguyện ý ôm cô thì có vẻ chàng cũng không còn kháng cự cô như lúc trước đúng không?

Độ thân mật tăng rồi chứng tỏ chàng cũng đang vui đúng không?

Nhạc Thiên Tầm cũng không ăn vạ trong lòng chàng mãi liền duỗi người, đoan chính ngồi xuống.

Chẳng qua con đường này gập ghềnh bất thường, xe ngựa xóc nảy khiến cô cũng không quá thoải mái. Không nghiêng trái thì chính là ngã phải, hại cô không ngừng đυ.ng trúng người Tuân Thiên Ảnh.

Kỳ thật cô rất hâm mộ chàng, cũng rất bội phục chàng thế mà cứ ngồi bình thản như thể ghế bị dính keo! Đây còn là con người sao?

Tuân Thiên Ảnh không nhịn được liền dứt khoát một tay kéo Nhạc Thiên Tầm vào lòng, cuối cùng cũng không cần nhận ‘công kích’ của cô nữa rồi.

Chàng tuyệt đối sẽ không thừa nhận là cảm giác được ôm cô rất tốt đâu.

Thì ra con gái thực sự được làm từ nước, mềm mại tinh tế dường như không có xương, làn da ấm áp lán mịn lại non mềm sờ vào cảm giác rất thích, khiến người ta có cảm giác muốn cắn một miếng.

Quan trọng nhất chính là ôm cô gần như vậy thế mà có thể khiến tiểu huynh đệ của chàng thức tỉnh, hiện tượng này chưa từng có trước đây.

Nhìn cô, cả người chàng dường như đều nóng lên, nhiệt huyết sôi trào không còn lạnh lẽo như người chết nữa.

Cô gái tốt đẹp như vậy, chàng muốn! Chỉ là, sợ dọa cô sợ…

Tuy rằng cách mấy tầng quần áo nhưng mà Nhạc Thiên Tầm không phải thiếu nữ ngây thơ chưa trải sự đời, cô lập tức nhận ra sự biến hóa giữa hai chân Tuân Thiên Ảnh, nhiệt độ nóng hổi kia khiến cô như bị bỏng.

Cô theo bản năng tránh đi, muốn tạo khoảng cách với chàng lại bị chàng ôm lại chặt chẽ, không thể động đậy.

Sức lựa của đàn ông rất lớn, nếu chàng muốn làm gì thì cô quả thật không thể phản kháng được.

Không phải cô không yêu anh, cũng không phải cô không muốn mà là ở thế giới này quan hệ của hai người còn chưa đến trình độ đó. Còn nữa, hiện tại đang ở trên xe ngựa thì làm sao làm việc đó được!

Tuân Thiên Ảnh ngược lại ôm chặt Nhạc Thiên Tầm, giọng nói trầm khàn hơn vài phần, gợi cảm lại câu người.

“Đừng lộn xộn! Bằng không ta không biết sẽ xảy ra chuyện gì đâu!”

Nhạc Thiên Tầm nuốt nước bọt, đúng lúc có gió thổi qua, tấm màn trên vách xe ngựa liền tung bay trong gió, khung cảnh phố xá hiện rõ trước mắt cô.

“Chúng ta đi đâu vậy? Đã vào thành!” Cô nhanh chóng lảng sang chuyện khác, cũng dời được sự chú ý của chàng.

Cô đối với thế giới này quả thật cái gì cũng không biết.

Cô kỳ thật rất tò mò về anh. Tò mò anh là quốc sư của đế quốc nào, tò mò vì sao anh lại đến đảo Vong Ưu, tò mò anh đã bị ai hạ độc ám sát.

Người đã phóng hỏa gϊếŧ người trên đảo Vong Ưu đoán chừng là cùng một dám muốn gϊếŧ Tuân Thiên Ảnh! Nếu không thôn dân trên đảo đều bị ngăn cách với thế giới bên ngoài sao có đắc tội với bên ngoài để bị sát hại dã man như vậy?

Tuân Thiên Ảnh cười nói: “Hiện tại mới hỏi, không sợ ta đem ngươi bán cho Di Hồng Viện sao?”

Chàng đang cười nhạo cô quá mức ngây thơ, không trải sự đời nên mới gặp chàng một ngày liền muốn theô chàng trở về, lỡ chàng là người xấu thì sao?

Thật ra Nhạc Thiên Tầm không phải ngây thơ mà chỉ là muốn đi theo chàng! Nếu đổi lại là người đàn ông khác thì cô sẽ không tùy tiện đi theo đâu!

“Ngươi đồng ý cho ta ở bên cạnh rồi mà, không lẽ người muốn nuốt lời?”

“Xem biểu hiện của ngươi…” Tuân Thiên Ảnh yêu chiều sờ đầu cô.

Nhạc Thiên Tầm sửng sốt, cảm giác của cô đối với động tác sờ đầu này rất phức tạp, đây là xem cô như sủng vật sao?

“Quốc sư đại nhân, Nhạc cô nương, chúng ta đến khách điếm rồi!” Thị vệ đánh xe bên ngoài nói.

Tuân Thiên Ảnh dẫn theo Nhạc Thiên Tầm cùng đi vào khách điếm Duyệt Lai. Hỏi thuộc hạ của chàng cô mới biết được đây là trấn Nam Diệp thuộc Phượng quốc cách đảo Vong Ưu gần nhất. Đi xe ngựa khoảng nửa tháng, đi về phương bắc là có thể đến thành Biện Kinh, kinh đô Phượng quốc.