Muốn ra vào đảo Vong Ưu đảo thì bắt buộc phải đi qua một rừng cây, cánh rừng này đã được Nhạc Minh bày bố bát quái trận, dễ vào khó ra. Người không am hiểu trận pháp cơ bản là không thể nào thoát ra ngoài được, chỉ có thể loanh quanh trong rừng.
Tuân Thiên Ảnh chính là kiểu như vậy, chàng lạc trong rừng cả buổi chiều cũng chưa đi ra ngoài được.
Nhạc Thiên Tầm hiểu cách thức vận hành của bát quái trận, cô biết đường đi ra như thế nào nhưng cố tình không nói cho Tuân Thiên Ảnh. Nhạc Thiên Tầm chờ chàng cầu xin cô giúp đỡ!
Quả nhiên, tới gần chạng vạng Tuân Thiên Ảnh liền chủ động bước đến trước mặt cô.
“Ngươi là người của đảo Vong Ưu, ngươi chắc chắn biết đường ra!”
Có việc cầu xin người ta mà còn lạnh lùng như vậy, thật sự được hả?
Mặc kệ như thế nào nhưng Nhạc Thiên Tầm vẫn vui vẻ khi chàng chủ động tìm đến cô.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Tuân Thiên Ảnh mặc đồ cổ trang. Cho dù chàng có mang mặt nạ che gần hết nửa khuôn mặt tuấn tú thì trông chàng cũng đẹp trai điên đảo chúng sinh như cũ.
“Đúng vậy, ta biết nha. Thế thì sao?"
Tuân Thiên Ảnh không thỉnh cầu mà là ra lệnh: “Dẫn ta ra ngoài!”
“Có thể, nhưng chàng phải đồng ý ba điều kiện của ta!” Nhạc Thiên Tầm nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.
“Mơ mộng!” Tuân Thiên Ảnh thả bạc băng xà ra khiến nó bò lên người cô. Giọng chàng lạnh lẽo, uy hϊếp nói, “Ngươi chỉ có hai lựa chọn. Một, dẫn ta ra ngoài. Hai, chết!"
Trong khoảnh khắc đó, Nhạc Thiên Tầm chợt cảm thấy chàng quả thật máu lạnh vô tình, sắp hoài nghi nam thần nhà mình bị tráo cmnr.
Tốt xấu gì cô cũng là người yêu anh hai kiếp nhưng anh thật sự một chút cũng không nhớ ra cô sao? Hiện tại còn hay hơn nữa, một chút không hợp liền muốn gϊếŧ cô?
Hốc mắt Nhạc Thiên Tầm nhanh chóng đong đầy nước mắt, cách một màn hơi nước nhìn về phía chàng, lại cố nén không cho nước mắt rơi xuống.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Tuân Thiên Ảnh lại bỗng cảm thấy có chút đau lòng. Rõ ràng là người xa lạ, chẳng qua là bèo nước gặp nhau vô tình cứu mạng, thế nhưng vì sao lại khiến lòng chàng dao động không yên?
Không nghĩ ra được đáp án chàng cũng lười nghĩ tiếp, giọng điệu không tự giác được mà nhẹ nhàng hơn vài phần: “Chỉ cần ngươi dẫn ta rời đảo, ta có thể cho ngươi thù lao phong phú đủ cho ngươi áo cơm vô lo nửa đời còn lại!"
“Áo cơm vô lo, nghe hay thật...." Nhạc Thiên Tầm nỉ non cười, hơi ngửa đầu ra sau không để nước mắt rơi xuống, “Thật đáng tiếc, ta không muốn cái đó!”
“Ngươi muốn cái gì?”
“Ta muốn cùng chàng ở bên nhau!” Cô nói thẳng.
Trong mắt Nhạc Thiên Tầm lúc này chỉ còn lại Tuân Thiên Ảnh không hiểu phong tình, lãnh đạm đứng đó. Trong mắt cô dường như phảng phất một tình yêu mãnh liệt, yêu chàng đến tận xương cốt.
Yêu?
Sao có thể?
Bọn họ mới gặp nhau không đến một ngày. Hơn nữa, ngay cả tên cô là gì chàng còn không biết.
Tuân Thiên Ảnh nhanh chóng bỏ qua những ý nghĩ lung tung đó, âm thanh nghiêm túc bình thản nói: “Cùng ta ở bên nhau… Sẽ chết!”
Nhạc Thiên Tầm đã chết hai lần rồi thì làm sao còn để ý mấy vấn đề sinh tử này nữa? Không có chàng, dù cô sống thì có ý nghĩa gì đâu.
“Ta không sợ chết! Ta nguyện ý bất cứ nơi đâu, bất cứ khi nào thì đều cũng đồng sinh cộng tử với chàng!” Lời cô nói tựa như một lời thề, nặng nề đập vào lòng Tuân Thiên Ảnh.
Chưa từng có người dám cùng Tuân Thiên Ảnh nói như vậy, “Đồng sinh cộng tử”, từ này nghe không quá tốt đẹp nhưng lại khiến chàng chấn động tâm can.
Chàng nhìn gương mặt tinh mỹ lệ của Nhạc Thiên Tầm và tình yêu nồng cháy trong đôi mắt quật cường trong sáng của cô. Bỗng nhiên, chàng cảm thấy thật ra có một người ở bên chàng cũng không tồi, ít nhất về sau sẽ không tịch mịch như vậy nữa.
“Đừng quên lời ngươi nói hôm nay!” Tuân Thiên Ảnh thu lại bạc băng xà quấn quanh cổ cô, xoay người nói, “Đi thôi! Dẫn đường!”
“Ý của chàng là cho ta đi cùng sao?”
Ống tay áo to dài của Tuân Thiên Ảnh bị gió thổi bay phấp phới: “Không sợ chết thì đi theo ta! Chỉ là ngươi phải nhớ kỹ, ta căm ghét lừa gạt và phản bội!”
“Chàng yên tâm! Cho dù có chết một trăm lần ta cũng sẽ không bao giờ phản bội chàng!” Nhạc Thiên Tầm đạt được mục đích, trong lòng mừng thầm.