Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Nhanh: Hạ Gục Nam Thần

Quyển 2 - Chương 54: Quốc sư yêu nghiệt, nữ vương vu mị 2

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Thiên Ảnh!”

Nghe được giọng nói của cô gái trong lòng gọi tên mình, Tuân Thiên Ảnh bỗng nhiên sửng sốt.

Trên cơ bản không có người nào biết tên thật họ thật của chàng, đã hai mươi năm trôi qua không nghe được người khác gọi cái tên này rồi, sao cô gái này lại biết được tên của chàng?

Không kịp suy nghĩ nhiều, Tuân Thiên Ảnh liền vung tay áo, thả ra một con rắn nhỏ màu trắng lớn bằng ngón tay cái bay về bụi cỏ góc tối, cắn chết người đã đánh lén Nhạc Thiên Tầm.

Rất nhanh, con rắn nhỏ liền bò trở về, một lần nữa chui vào ống tay áo của Tuân Thiên Ảnh.

Theo như kiến thức đã học của nguyên chủ, Nhạc Thiên Tầm biết loại rắn này gọi là bạc băng xà, chỉ sinh trưởng được ở nơi lạnh, có kịch độc, không sợ lạnh không sợ lửa càng không sợ nhiệt, cực kỳ hiếm thấy.

Tuân Thiên Ảnh đẩy Nhạc Thiên Tầm ra, đứng lên vỗ vỗ cát bụi trên người, lạnh giọng nói: “Chúng ta huề nhau!”

“Huề nhau? Cái gì huề nhau?” Nhạc Thiên Tầm không quên lúc nãy vừa ôm nhau, cô phát hiện cơ thể chàng cũng lạnh băng, không có nhiệt độ như rắn.

Không xong rồi! Nam thần nhà cô ở thế giới này không phải có bệnh gì không trị được đó chứ? Không biết trong thương thành của hệ thống có thuốc trị không?

Tuân Thiên Ảnh cao hơn Nhạc Thiên Tầm một cái đầu, người đàn ông tóc dài mặc đồ trắng, tay cầm vũ khí dáng đứng hiên ngang, bộ dạng cũng không giống như người có bệnh nha.

“Đừng nói ngươi không nhận ra ta, thế ngày hôm qua là ai cứu ta?” Chàng cũng không quay đầu lại mà bước đi luôn, “Mới vừa rồi ta cứu ngươi một mạng chính là huề nhau, chúng ta không nợ nhau gì nữa!”

Nhạc Thiên Tầm xác thực không nhớ chuyện gì xảy ra ngày hôm qua nên thấp giọng hỏi tiểu Nguyệt Lão: “Có chuyện này sao?”

【 Thật xin lỗi chủ nhân, có thể đã xuất hiện trục trặc khi xuyên không dẫn đến một số ký ức của ngài bị mất…Tôi sẽ mau chóng sửa lại nhanh nhất có thể!】

Xem ra tiểu Nguyệt Lão vẫn còn có chút tác dụng!

Nhìn thấy Tuân Thiên Ảnh sắp rời đi, Nhạc Thiên Tầm liền vội vàng đuổi theo: “Chàng đi nhanh như vậy làm gì? Từ từ đợi ta với!”

Mặc dù đối phương là một tuyệt sắc mỹ nhân nhưng thái độ của Tuân Thiên Ảnh đều lạnh nhạt như thường: “Đừng đi theo ta!”

Chàng trời sinh chính là một người bị nguyền rủa, mệnh cách Thiên Sát Cô Tinh, ai có quan hệ gì đến chàng đều gặp phải xui xẻo!

“Chàng cũng thấy rồi đấy? Nhà của ta cũng không còn, thân nhân cũng không có. Ở nơi này, ta chỉ biết mỗi chàng, ta không đi theo chàng thì đi theo ai hả?”

Nhạc Thiên Tầm hạ quyết tâm, mặt dày mày dạn muốn quấn lấy chàng.

Cao ngạo lạnh lùng gì đó không đáng sợ, đáng sợ chính là không còn được gặp lại chàng nữa!

Thế giới trước Tuân Thiên Ảnh lúc đầu cũng rất cao ngạo lạnh lùng, không phải cô cũng chiếm được trái tim của anh sao? Vậy nên, mặc kệ anh trở thành như thế nào, cô đều sẽ không từ bỏ!

Tuân Thiên Ảnh đi một hồi, bỗng nhiên xoay người lại, ánh mắt hung ác nham hiểm nhìn chằm chằm Nhạc Thiên Tầm: “Ngươi không sợ ta sẽ gϊếŧ ngươi sao?”

“Chàng không nỡ!” Nhạc Thiên Tầm chắc chắn nói: “Nếu chàng muốn gϊếŧ ta, lúc nãy cũng sẽ không cứu ta!”

“Ta chỉ là không muốn nợ ngươi một mạng!” Tuân Thiên Ảnh cảnh cáo nói, “Đừng đi theo ta!”

Trên đảo Vong Ưu chàng đã tốn không ít thời gian, còn xém chút nữa là mất mạng. Chàng cần trở về liền, bằng không những người đó lại cho rằng chàng chết ở nơi này thật rồi.

Nhạc Thiên Tầm nhìn Tuân Thiên Ảnh tiếp tục đi, liền tiếp tục đi theo.

Chàng lại xoay người một lần nữa, còn chưa kịp mở miệng đã bị cô giành nói trước: “Con đường này lớn như vậy, không phải chỉ cho một mình chàng đi. Tại sao ta không được đi chứ? Hừ!"

Kỹ thuật diễn của Nhạc Thiên Tầm ít nhiều gì cũng còn tốt, đùa giỡn lưu manh quả thật là vô địch thiên hạ.

Rõ ràng là đi theo chàng nhưng còn sống chết không thừa nhận, Tuân Thiên Ảnh vội vã trở về cũng lười dây dưa với cô.

Không phải Nhạc Thiên Tầm không muốn đi an táng các thôn dân mà do lửa lớn quá, còn chưa tắt. Cô cùng cái thân thể nho nhỏ này tạm thời bất lực.

Thêm nữa, cái gì cũng không quan trọng bằng nhiệm vụ cùng nam thần. Lỡ nam thần đi lạc thì cô biết đi đâu tìm.

Còn nữa, ai biết trong góc khuất nào đó có sát thủ hay không. So với công phu mèo cào của cô thì nên đi cùng nam thần an toàn hơn.
« Chương TrướcChương Tiếp »