Nhạc Thiên Tầm cười ngọt ngào, chào hỏi ông cụ cùng em chồng: “Ông nội, Sơ Ảnh, buổi sáng tốt lành!”
“Chào buổi sáng, mau ngồi xuống ăn sáng đi!” Hôm nay ông cụ Tuân cười vô cùng vui vẻ, đại khái là tưởng tượng thấy hình ảnh ôm chắt trai.
Tuân Sơ Ảnh tính tình rộng rãi, ngày thường hoà thuận vui vẻ, cảm tình với Nhạc Thiên Tầm rất tốt, còn thân hơn chị em ruột. Nhạc Thiên Tầm thành chị dâu của cô ấy, thân càng thêm thân, cô ấy là người vui mừng nhất.
“Chào buổi sáng Thiên Tầm!”
Theo động tác Nhạc Thiên Tầm ngồi xuống uống cháo, Tuân Sơ Ảnh trong lúc lơ đãng thoáng nhìn thấy “dâu tây nhỏ” bị vạt áo che đậy, trêu chọc: “Ấy? Khó trách hôm nay dậy muộn hơn, hóa ra là tối hôm qua có tiết mục xuất sắc! Sao? Đánh giá anh trai em thế nào?”
Nhạc Thiên Tầm da mặt mỏng, nháy mắt đỏ mặt: “Em đừng nói bậy…” Cô nghĩ đến Tuân Thiên Ảnh vừa rồi bày ra một khuôn mặt thối: “Thật ra phải chấm điểm thì chắc là không điểm, ai bảo anh ấy mới sáng sớm cho chị xem sắc mặt chứ, hừ! Đáng ghét!”
Tuân Thiên Ảnh cao lãnh bá đạo kém quá nhiều với Tuân Thiên Ảnh dịu dàng săn sóc, cô tỏ vẻ rất khó tiêu hóa!
Lúc này, ông cụ Tuân đã ăn no đi ra sau vườn tản bộ, còn dặn dò Nhạc Thiên Tầm ăn nhiều một chút.
Tuân Sơ Ảnh ưu nhã cắt trứng chiên năm phần, nói: “Chắc là anh trai em tức giận!”
“Tức giận? Vì sao chứ? Chị lại không chọc anh ấy!” Nhạc Thiên Tầm cảm thấy rất vô tội, tối hôm qua đã tùy ý anh đòi lấy, hại khung xương cả người cô như là rụng ra, đau nhức chết đi được, chính anh lại vẻ mặt tinh thần thoải mái, giống như yêu tinh thải âm bổ dương, còn có mặt mũi tức giận?
Nhà họ Tuân cố ý mời đầu bếp từ nhà hàng năm sao cao cấp đến, dù làm gì cũng ăn rất ngon, ví dụ như cháo bí đỏ này, vừa thơm vừa mềm, ngọt thanh không ngấy, lại ví dụ như gạch cua bọc nhỏ này, mềm xốp ngon miệng, tinh tế xinh đẹp, chỉ nhìn thôi đã làm người ta sinh ra cảm giác muốn ăn.
Nói ngắn lại Nhạc Thiên Tầm ăn thật sự rất ngon miệng!
Nhưng mà, một câu kế tiếp của Tuân Sơ Ảnh hại cô suýt chút nữa không nuốt được.
“Chị không chọc giận anh ấy, nhưng chị dậy muộn, chưa làm bữa sáng cho anh ấy, anh ấy không vui, không ăn sáng đã đi làm rồi!”
Lúc này Nhạc Thiên Tầm mới nhớ tới, dựa theo ký ức của nguyên chủ, miệng với dạ dày của Tuân Thiên Ảnh đều rất kén chọn, ăn đồ ăn bên ngoài cực ít, ở nhà chỉ ăn bữa sáng cô làm, bằng không anh thà rằng sáng sớm nhịn đói rồi nhịn đến giữa trưa ăn cơm trưa mà người giúp việc trong nhà đưa đến.
Như vậy xem ra anh xác thật có thể là bởi vì chuyện bữa sáng này mà tức giận!
“Sơ Ảnh, chút nữa em muốn đi đâu?” Nhạc Thiên Tầm quyết định muốn làm cái gì đó để lấy lòng Tuân Thiên Ảnh một chút, dù sao thì mảnh nhỏ hồn phách nam thần ở trên người anh, cô phải nỗ lực thu thập tới tay.
Nhưng Tuân Sơ Ảnh là mục tiêu nhiệm vụ, cô lại không thể lơi lỏng, sớm ngày trợ giúp vị này tìm được một nửa thật tình yêu nhau kia!
Tuân Sơ Ảnh ăn no bảy phần thì buông dao nĩa xuống, uống mấy ngụm nước chanh, dùng khăn giấy xoa miệng, nói: “Tối hôm qua em tập luyện bài suốt đêm, mệt lắm! Em phải ngủ bù!”
Cô ấy thích ca hát khiêu vũ, nhưng không thích tiến vào giới giải trí nên để ông cụ Tuân tìm quan hệ vào đoàn văn công thành phố, làm văn nghệ trong quân đội.
Bây giờ tới gần lễ Quốc khánh, vì ở trong đoàn chuẩn bị tiết mục diễn xuất hội diễn văn nghệ, nhóm đoàn viên đều ngày tiếp nối đêm mà luyện tập, cô ấy diễn nữ chính, rất vất vả.
“Chị thì sao? Hôm nay chị không có lịch gì hả?” Tuân Sơ Ảnh hỏi Nhạc Thiên Tầm.
“Hả…” Nhạc Thiên Tầm nghĩ nghĩ: “Hình như buổi tối phải chụp quảng cáo sữa tắm…”
Bây giờ rất nhiều người đại diện cho quảng cáo sữa tắm đều sẽ bị yêu cầu chỉ vây khăn tắm, lộ ra bả vai cùng xương quai xanh…
“Sữa tắm?” Tuân Sơ Ảnh chỉ chỉ xương quai xanh của cô: “Chị xác định như vậy có thể chụp? Hơn nữa, anh trai em đồng ý không?”