Chương 8

“Ngươi làm sao vậy.” Lâm gia chủ đè ép Lâm Dật.

"Cháu cũng không biết, cháu uống canh bổ xong, đột nhiên cảm thấy khó chịu, nhịn không được ói ra máu." Lâm Dật yếu ớt nói, anh ngay từ đầu đã bị thương, lúc này không giả vờ cũng rất vô hại.

Gia chủ của Lâm gia đã kiểm tra hết và không phát hiện ra vấn đề gì, nhưng điều thực sự kỳ lạ là Lâm Dật đột nhiên bị phản ứng dữ dội không thể giải thích được và nôn ra máu.

“Uống thuốc này đi.” Lâm gia chủ nhét vào trong tay Lâm Dật một viên thuốc.

Lâm Dật không muốn ăn nó, anh sợ có gì đó không ổn, nhưng nếu anh không ăn nó bây giờ, anh sẽ bị nghi ngờ ngay lập tức, vì vậy anh phải cắn viên thuốc và ăn nó sau khi ăn xong, anh phát hiện ra rằng có một loại dược lực rất ôn hòa có thể nhanh chóng chữa lành các cơ quan nội tạng của anh .

Xem ra, đây đúng là đan dược trị thương, Lâm gia chủ cũng không có ý định làm gì anh.

Người đứng đầu Lâm gia đã ra lệnh cho người hầu của mình chăm sóc Lâm Dật và sau đó rời đi, nhưng ông ta không rời đi sau khi ra ngoài, nhưng nói với người hầu của mình không được nấu súp cho Lâm Dật nữa.

"Tộc trưởng, đã bổ sung canh không thành vấn đề."

"Tình trạng của hắn tựa hồ là thân thể không chịu nổi linh lực, nhưng ích Âm thảo lại không thể bỏ, không cần hầm canh, để hắn uống nước sắc."

"Vâng."

Lâm Dật:...

Chết tiệt, súp bổ của anh ấy đã biến mất!

Mặc dù cỏ Ích âm cũng có linh khí, nhưng nó chắc chắn không mạnh bằng súp bổ.

Nhưng nếu Lâm gia tộc trưởng đã đoán được thân thể của anh chịu không nổi linh lực thổ huyết, vì sao sau khi mọi thứ đã dừng lại, anh vẫn phải tiếp tục để ăn ích âm?

Anh cảm thấy kỳ quái, trước kia ích âm thảo luôn xuất hiện trong canh bổ, vốn tưởng rằng Lâm gia không có cái khác bổ khí, nhưng bây giờ xem ra, ích âm thảo mới là mấu chốt, những nguyên liệu khác hầm với ích âm thảo cũng chỉ là gia vị mà thôi. .

Nhưng anh thật sự không nghĩ ra, vì sao nhất định phải cho anh ăn ích Âm Thảo, coi anh như nữ nhân sao?

Trong chớp nhón, Lâm Dật cảm giác như mình nắm bắt được gì đó, nhưng lại không nắm được manh mối.

...

Có một khu vườn độc lập ở đâu đó trong Lâm gia .

"Mẫu thân, Lâm Dật kia đã ở Trúc Viện , lão tổ phái người tới bảo vệ, con không thể làm gì được nữa, xin cứu giúp con!"

"Ta không giúp con, Bùi Huyền Thanh tàn phế không thể tu luyện có cái gì tốt, con là dược sư nữ nhi của ta có thể tìm được rất nhiều nhân tài, vì sao nhất định phải gả cho hắn!"

Con dâu của lão tổ chị dâu của Lâm Cẩm Thiên, Triệu Thị nhìn con gái mình một cách giận dữ và không hài lòng.

"Anh ấy mặc dù không thể đi lại, nhưng anh ấy thông minh có bản lĩnh, hiện tại anh ấy đang gánh vác công việc kinh doanh của Bùi gia, anh ấy còn cứu con, con không muốn ai khác, con sẽ lấy anh ấy." Cô ta quỳ xuống đất và cầu xin một cách cay đắng.

"Câm miệng, cái gì cứu con, khi còn bé chính là lôi kéo con thôi, cứu cái gì ! Người tàn phế không thể tu luyện, cho dù biết kinh doanh, cũng không thể tu luyện thì phải lamg sao? ,Nó là một con kiến

trên mặt đất, con có thể chà đạp đến chết, nếu con kết hôn, con sẽ chỉ bị coi thường! "Sự tức giận của bà là không thể chối cãi.

"Nhưng anh ấy còn có Bùi gia, Bùi gia tộc trưởng chính là gia gia của anh ấy, cũng là Linh Vương, cha mẹ đều là tu sĩ, coi như anh ấy không thể tu hành thì cũng không có người dám động hắn."

Cô gái không cho rằng việc Bùi Huyền Thanh không thể tu luyện là một thiếu sót, bởi vì cô ấy đã cùng cha mình đến Bùi gia một lần và gặp Bùi Huyền Thanh, người được đồn đại là giống như ác ma, và phát hiện ra rằng anh ta không chỉ không phải ác ma nhưng cũng cực kỳ đẹp trai, cả trái tim đều dành cho Bùi Huyền Thanh.

Sau khi biết nhà mình có ý gả cho Bùi gia, cô mừng đến phát điên, còn chưa kịp tiến cử thì chuyện tốt đã xảy ra với người mù vô dụng!

Cô đẩy anh xuống hồ và muốn dìm chết anh !

Sự ghen tuông và thù hận mãnh liệt hiện lên trong mắt cô gái.

"Dù sao ta cũng không giúp con, hơn nữa con cũng không được phép động vào Lâm Dật, lão tổ tông muốn gả Lâm Dật cho Bùi Huyền Thanh, không đơn giản như con nghĩ, con không thể lại dây dưa nữa. Nếu như lần này ta không giúp con che đậy, con đã bị tộc trưởng phát hiện, con muốn chết, đừng liên lụy ta và cha con!”

"Mẹ, con là con gái của mẹ, sao mẹ không giúp con!"

“Ta có thể giúp con, nhưng không thể hại co !” Triệu thị không động.

"Mẹ giúp con gả cho Bùi Huyền Thanh, không phải hại con, mà là giúp con, mẹ, xin giúp con, van cầu người!"

"Mẹ, nếu không cưới được Bùi Huyền Thanh, con thà chết!"

"Đồ ngốc, con có biết Lâm Dật là bị gả cho Bùi Huyền Thanh... Con không thể gả cho Bùi Huyền Thanh, Bùi Huyền Thanh không tốt như con nghĩ đâu!"

Cô ta tức giận đến cực độ tiết lộ bí mật về cuộc hôn nhân của Bùi, Lâm , nhưng bà đã kịp thời dừng lại vào giây phút cuối cùng.

“Mẹ người nói cái gì?” Cô gái chỉ lỗ tai, lập tức ôm chặt lấy chân của Triệu thị, nhất định để bà nói cho cô ta biết vì sao Lâm gia muốn gả Lâm Dật cho Bùi Huyền Thanh.

Thấy cô không ăn năn, cô ta nghĩ chỉ cần gϊếŧ anh là tốt, nên nghiến răng nói với bà: "Đỉnh lô, Tổ tông đã phái Lâm Dật đến Bùi gia để chữa lành chân cho Bùi Huyền Thanh."

Cô gái cả kinh, thật lâu sau mới nói: "Làm sao có thể, Lâm Dật là nam nhân!"

"Vậy nam nhân thì sao, nó trời sinh là âm thể, con xem tướng mạo nó như thế nào, không nam không nữ, dù sao nó bị mù, đối với gia tộc cũng vô dụng, không bằng phế vật, phái nó đi. Đối với Bùi Huyền Thanh, hai nhà Bùi Lâm đã kết hôn trên danh nghĩa và điều đó sẽ giúp ích cho gia đình chúng ta", Triệu nói.

"Nhưng, nhưng, chân của Bùi Huyền Thanh không phải vẫn không được chữa lành sao? Đỉnh lô có thể chữa lành chân cho anh ấy sao?" Cô gái vẫn không tin.

“Nửa tháng trước, Dược đường có được một phương thuốc dân gian từ trong di tích mang ra, trong đó ghi lại phương pháp dùng song tu để chữa bệnh cho Bùi Huyền Thanh, nhưng người song tu phải uống thuốc mỗi ngày, sử dụng phương pháp này sẽ mất nhiều thời gian và người đã tu luyện song tu sẽ không thể sống lâu sau khi được coi là vật dẫn trong một thời gian dài. " Để khiến con gái mình từ bỏ, Triệu thị nói nó rất chi tiết.

"Bây giờ con đã biết tại sao lấy Bùi Huyền Thanh sẽ không may mắn chưa con cảm thấy anh ta là một người tốt nữa không."

·