Có chút không giống nhau.
Cuối cùng thì hắn vẫn là suy đoán sai rồi, làm gì có chỗ nào xảy ra vấn đề?
……
Bùi Huyền Thanh không nhìn hắn, anh tỏa ra một loại khí lạnh người ở cách ngàn dặm chớ lại gần, lúc Lâm Dật đối mặt với gia chủ Lâm gia còn không sợ chết mà truy vấn, lúc đối mặt với Bùi Huyền Thanh, Lâm Dật lại hơi rén, dọc theo đường đi đều ngoan ngoãn không nói gì, rất nhiều lần muốn hỏi Bùi Huyền Thanh có muốn làm giao dịch với hắn hay không, nhưng vẫn không thể nói ra..
Được rồi, chờ sau khi tới Bùi gia quan sát rồi tính sau, lỡ như Bùi Huyền Thanh cũng là một cái hố, hắn mà nói hây giờ lỡ rớt xuống hố thì làm sao.
Cả đường đi Lâm Dật đều ngồi nghiêm chỉnh, ngồi đến mức lưng đau nhức thì đội ngũ mới dừng lại.
Lâm Dật nhìn ra thì thấy trong vòng mấy chục mét xung quanh đều là bóng người, có ai đó đang đi tới chỗ bọn họ.
“Đại công tử, về nhà rồi.”
“Ừ.” Dọc theo đường đi Bùi Huyền Thanh không nói gì, lúc này mới lên tiếng, ngay sau đó Lâm Dật cảm giác được không khí trong thùng xe cuối cùng cũng được giải phong.
Bùi Huyền Thanh được người đón đi ra ngoài, tiếp theo lại có người tới đỡ Lâm Dật xuống.
Vừa đáp xuống đất Lâm Dật liền cảm giác được tay mình lại bị nắm lấy, có chút quen thuộc, là tay của Bùi Huyền Thanh.
“Đi theo ta.” Thanh âm của Bùi Huyền Thanh vang lên.
Lâm Dật a một tiếng, chậm rãi đi theo Bùi Huyền Thanh, hắn chỉ thấy được bóng người chứ nhìn không thấy đồ vật khác, lúc đang rất lo lắng bản thân sẽ bị vướng ngã thì Bùi Huyền Thanh ở bên cạnh hắn nhắc nhở hắn nên nhấc chân hay là nên làm cái gì.
Xung quanh một mảnh an tĩnh, tất cả người thấy một màn như vậy đều sợ ngây người.
Lâm Dật bị Bùi Huyền Thanh nắm đi rất chậm, hắn ‘ thấy ’ Bùi Huyền Thanh vẫn luôn thong thả đi song song với hắn, dường như hoàn toàn dựa theo tiết tấu của hắn mà đi.
Trong lòng càng buồn bực hơn, Bùi Huyền Thanh này thoạt nhìn chẳng giống lời đồn gì cả, đây là đang chăm sóc hắn?
Tâm tư Lâm Dật lập tức lại sinh động lên, nếu như vậy thì tỷ lệ hắn thuyết phục Bùi Huyền Thanh thành công có phải sẽ lớn hơn một chút hay không?
Lâm Dật nghĩ đến đây thì thu hồi tất cả các tâm tư khác, quyết định làm một ‘ tân nương tử ’ ngoan ngoan, tất cả đều dựa theo Bùi Huyền Thanh mà làm, anh làm cái gì hắn làm cái đó, tranh thủ tạo ấn tượng tốt trước mặt Bùi Huyền Thanh, hy vọng lúc nói chuyện hợp tác Bùi Huyền Thanh cũng có thể "chăm sóc" hắn giống như bây giờ.
Vì thế kế tiếp Bùi Huyền Thanh đã nhạy bén nhận ra Lâm Dật ngoan ngoãn, giống như người anh nắm trong tay là người gỗ, anh làm thế nào hắn làm thế đó, hoàn toàn không có một chút chần chờ hoặc là ý tứ chống đối, chỉ thuận theo cùng ngoan ngoãn.
Ánh mắt Bùi Huyền Thanh lóe lên, như đang suy tư gì đó.