Sau khi tiếp nhận câu chuyện của nguyên chủ, cô không nói gì cả, trong lòng cô cảm thấy hoàn cảnh của cô gái kia rất thảm.
Không biết vì sao, cô cảm thấy bầu không khí có chút ngột ngạt nên nhẹ nhàng thở ra, nhưng một lúc sau lại nhíu mày, bởi vì bàn tay đang nắm lấy cổ tay cô đột nhiên siết chặt lại.
Bên tai lại truyền đến tiếng lạnh như băng của hệ thống: “Nhiệm vụ là, cùng tổng giám đốc trở thành vợ chồng hợp pháp, để nam chính biến thành nam phụ của cô.”
Sau khi nghe xong Giang Ly Nguyệt trước tiên suy nghĩ một chút, sau đó cảm thấy cả người đều không ổn.
Cô có thể từ chối không?
Hệ thống cũng không đưa thông tin về tổng giám đốc, nam chính, nữ chính và nữ phụ độc ác cho cô, chẳng lẽ để cho cô từ từ mò mẫm sao?
Lúc đang oán giận, một gương mặt đẹp trai được phóng đại bỗng nhiên xuất hiện một gương mặt trước mặt cô.
Hô hấp của Boss phả vào mặt cô, ngứa ngáy, hai má không khỏi ửng đỏ.
Trong lòng nói không sợ, điều chỉnh lại cảm xúc qua, cô ngẩng đầu lên cười rạng rỡ, mở miệng nói: “Boss”
Ở phía đối diện, Lý Dịch Nhiên nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn vì mình tới gần mà mặt cô đột nhiên đỏ lên, cũng không tức giận nữa mà chỉ lạnh lùng nói: “Đi thôi, tôi đưa cô về.”
Nghe vậy, Giang Ly Nguyệt nhìn quanh, phát hiện trong phòng không có ai, đột nhiên có ý định của riêng mình.
Muốn xây dựng mối quan hệ thân mật với một người đàn ông, cách nhanh nhất là quan hệ xá© ŧᏂịŧ.
Cô dịu dàng trả lời: “Vâng.”
Sau đó Lý Dịch Nhiên đứng thẳng người, cô tỏ vẻ đỡ đầu đứng lên, nhưng động tác không ổn định nên ngã sang một bên, Lý Dịch Nhiên theo bản năng đưa tay ra đỡ lấy cô.
Cô yếu ớt nói: “Boss, đầu tôi choáng quá, anh có thể đỡ tôi ra ngoài được không?”
Lý Dịch Nhiên đương nhiên không thể từ chối, nhìn cô rồi đáp một tiếng: “Ừ.”
Nhưng mà, theo góc độ từ trên cao nhìn xuống này, hắn nhìn thấy mình che phủ hết nửa người của Giang Ly Nguyệt.
Hai nút áo sơ mi trên cùng của cô ấy không biết từ lúc nào đã bị bung ra, để lộ ra đôi gò bông cao chót vót được bao bọc bởi đồ lót ren màu đen.
Hô hấp của anh không khỏi có chút gấp gáp, Giang Ly Nguyệt rất xinh đẹp, vẻ đẹp của cô không tầm thường, vẻ đẹp ấy dịu dàng khiến người ta nhìn liền cảm thấy vui mắt.
Dáng người của cô cực kỳ tốt cộng thêm khí chất như vậy, hầu như đều có thể khơi dậy du͙© vọиɠ ham muốn của người đàn ông.
Bên cạnh sô pha, Giang Ly Nguyệt được anh đỡ lấy, nhạy bén nhận ra sự thay đổi của anh, cô đang nghĩ có nên tiến thêm một bước hay không. Cô cắn cắn môi dưới, vì nhiệm vụ thôi bất chấp tất cả vậy.
Vì thế, cánh tay trắng nõn nà của cô nhẹ nhàng đặt lên cổ của Lý Dịch Nhiên, ôm lấy cổ anh, mượn lực đứng lên, khoảng cách giữa hai người rất gần.
Hai nhũ hoa của cô dán sát vào người Lý Dịch Nhiên, sau đó cô thu hồi cánh tay, cười nói: “Cảm ơn Boss.”
Lý Dịch Nhiên từ sâu trong cổ họng kìm nén một tiếng: “Ừm.” Dừng một chút, anh lại nói: “Đi thôi.”
Nghe anh nói vậy, Giang Ly Nguyệt một tay giữ chặt lấy cánh tay anh, một tay khom lưng cầm lấy túi xách, lúc này, quần áo bó sát có làm đường cong của cô càng thêm nóng bỏng.
Lý Dịch Nhiên quay đầu lại, không nhìn cô nữa.
Sau đó, anh đợi một hồi cũng không nghe thấy giọng nói của cô, liền mở miệng hỏi: “Được chưa?”
Cô ngẩng đầu nhìn thoáng qua Lý Dịch Nhiên đang chăm chú nhìn chằm chằm vào cửa, đang cười vui vẻ chợt biến sắc, có chút bất lực nói: “Boss, dây xích của túi xách bị móc vào quần áo, tôi lấy ra không được.”
Lý Dịch Nhiên nghe thấy thì cúi đầu, cau mày nhìn cô đang vội vàng kéo túi xách ra, nhưng cũng không có ý định để ý tới.
Đôi khi, khoảng cách không phải là một điều xấu.
Nhưng mà, Giang Ly Nguyệt kéo một hồi cũng không được, đành ngẩng đầu nhìn về phía anh, hỏi: “Boss, anh có thể giúp tôi không?”
Anh vừa định cự tuyệt, lại nhìn thấy ánh mắt chờ mong lóe lên từ trong đôi đang gợn sóng của cô, ma xui quỷ khiến mà gật gật đầu.
Khi anh định đưa tay với lấy dây xích của chiếc túi, anh phát hiện chiếc nút mà dây chuyền móc vào nằm ở trên ngực cô. Lúc anh cầm nó, anh chắc chắn sẽ chạm vào ngọn núi cao ngất ấy, mặc dù cách một lớp áo, nhưng anh dường như cũng có thể cảm nhận nó, nếu như được nắm lấy, cảm giác nhất định không tồi.
Nghĩ đến đó, tϊиɧ ŧяùиɠ đã lên não, nên dây xích còn chưa được tháo ra, cúc áo dưới ngón tay thon dài của anh đã cởi ra.
Giang Ly Nguyệt dường như có chút xấu hổ, theo bản năng giơ tay che ngực lại, nhưng tay anh vẫn chưa bỏ xuống, bị Giang Ly Nguyệt che lại, tay anh liền thật sự muốn chạm vào đồi núi mềm mại kia.
Nhiệt độ cơ thể dần dần nóng lên, anh cảm thấy vật dưới đũng quần mình có chút thay đổi, ánh mắt sâu thẳm khó hiểu nhìn cấp dưới đáng yêu của mình, giọng nói của anh có chút khàn khàn: “Giang Ly Nguyệt, bỏ tay ra.”