Quyển 1 - Chương 1: Sau khi bị phát hiện cơ thể song tính

Sau khi bị phát hiện cơ thể song tính ( lò lửa nóng / toàn thân bại lộ / ma khí căng chèn vào thư huyệt / bẻ chân ra xem màиɠ ŧяiиɧ )

“Yêu cầu dưới thân phận pháo hôi chinh phục mục tiêu, giá trị tình yêu đạt mốc 100 và thu thập đủ giá trị dâʍ đãиɠ.” thanh âm lạnh băng của hệ thống vang lên.

“Giá trị dâʍ đãиɠ?” Nguyên Vãn Bạch mở to hai mắt nhìn.

“Đúng vậy, hệ thống chúng ta có thể thông qua giá trị dâʍ đãиɠ thay đổi năng lượng hình thức sống lại của mục tiêu, dự tính chữa trị thành công cần tổng cộng 1000 điểm dâʍ đãиɠ.”

“Cái… cái giá trị dâʍ đãиɠ này cụ thể phải lấy như thế nào…” Nguyên Vãn Bạch nói lắp, e lệ hỏi.

“Đến lúc đó ta sẽ ra mệnh lệnh cụ thể cho ngươi, không cần lo lắng. Nhưng phải chú ý, nếu ở các thế giới không thu thập được 100 giá trị tình yêu của mục tiêu, sau khi nhiệm vụ kết thúc thần hồn ngươi sẽ bị hao tổn, ngươi chắc chắn muốn tiếp tục sao?”

“Ừ, bắt đầu từ nhiệm vụ thứ nhất đi.” Nguyên Vãn Bạch thanh âm thực nhẹ, lại đặc biệt kiên định. Chỉ cần cứu sống sư huynh, như thế nào đều được.

[ tích —— truyền vào thế giới thứ nhất: Ngươi là Tiên giới đệ nhất đại tông thiên Huyền Tông thiếu chủ, tiên ma đại chiến xảy ra, người lại bất hạnh trở thành tù binh Ma tộc, bị lò âm luyện nơi ma điện thiêu chết khi còn sống sống sờ sờ. Mong ký chủ thành công sống sót, cũng hoàn thành chỉ tiêu nhiệm vụ. ]

……

Mấy tên ma tu cao lớn ngăm đen bắt lấy mắt cá chân của thanh niên, hướng về phía chín cái lò âm luyện - vốn là Tiên giới thiên Huyền Tông có thể gột rửa tội ác thế gian, đốt cháy hết thảy tâm tư người tà ác, ma lực càng dư thừa, ác niệm càng cường đại, tới gần lò này càng thống khổ.

Ma tu tầm thường tới gần nó, không cần tới ba phút đã hét to, hóa cốt mà chết.

Tiên ma đại chiến, sau khi Tiên giới thất bại, chín cái lò trừng tà trị ác Tiên giới pháp bảo cửu cũng đổi tên, trở thành hung khí của Ma tộc.

Lưu li tiên tử là một người chết bởi lò lửa này, có linh lực hộ thân nghe nói là tâm tư cực thuần tịnh, bởi vậy bị dày vò chịu đựng đến một canh giờ lò hỏa bỏng cháy, mới thê thảm chết đi.

Mới vừa tới gần chín lò âm luyện, ma tu liền ném thanh niên ra xa, cậu lập tức ngã trên mặt đất, không kêu lên một tiếng, nghênh diện ánh lửa làm lông mi run rẩy, toát ra vài phần mê mang cùng bất lực.

Đám ma tu đứng nơi xa nhìn thanh niên mất đi sức phản kháng, cười nghị luận.

“Không thể tưởng được đường đường thiên Huyền Tông thiếu chủ Nguyên Vãn Bạch, cũng sẽ có ngày này.”

“Nhìn cái thân mình da thịt non mịn như kia, lại không có linh lực hộ thân, sợ là không tới một canh giờ.”

“Gì, một canh giờ? Ngươi cũng coi trọng bọn người tu tiên quá mức rồi, bất quá là ra vẻ đạo mạo gia hỏa, lưu li tiên tử cũng một canh giờ, đến tên này, ta đoán nhiều nhất bất quá một phần ba canh giờ.”

Lửa từ lò lan ra, vây quanh thanh niên. Còn vài giây, quần áo trên người Nguyên Vãn Bạch chẳng còn bao nhiêu.

Lộ ra thân mình trắng nõn như ngọc, trong ánh lửa nhuộm sắc hồng hồng, từ phần lưng trơn bóng đến phía sau đĩnh kiều mượt mà, vệt hồng trải rộng thân thể, như bị người ta dùng cái gì thô ráp hung hăng hành hạ.

Nguyên Vãn Bạch tuy là thiên Huyền Tông thiếu chủ, lại được nuông chiều từ nhỏ, tu sĩ tu hành phải tôi luyện khổ cực, cậu nhất định tránh cho được, có nội linh thạch, đan dược cùng tư chất tu luyện tốt, một đường xuôi gió xuôi nước mà thăng cấp, bởi vậy được chăm sóc đến kiều nộn quá mức, da thịt mẫn cảm đến cực kì.

Mới vừa xuyên qua lại đây đã bị lò lửa cực nóng vây quanh, Nguyên Vãn Bạch run rẩy, lại vì ánh lửa mà gắt gao khép kín hàng lông mi, nước mắt không ngừng chảy ra, chưa kể hơi nóng làm hai má hây hây.

Ta vừa mới xuyên qua sẽ chết sao, sư huynh phải làm sao bây giờ, không được…… Hức… Ý thức mơ hồ, Nguyên Vãn Bạch suy tư, dùng sức giãy giụa, ý chí mãnh liệt, thân thể vốn bị phong ấn linh lực lại uy nhuyễn cốt tán lại thành công đưa lưng về phía chín cái lò âm luyện, tư thế đối diện bảo tọa ma điện.

Trên bảo tọa ma điện, thân hình cao lớn, nam nhân anh tuấn mặc giáp đen dùng đầu ngón tay nhịp nhịp tay vịn, rất có hứng thú mà nhìn thanh niên giãy giụa phía dưới.

Đột nhiên, động tác hắn ngừng lại, híp mắt nhìn cảnh tượng trước mắt.

Chỉ thấy thanh niên giống một con cá mất nước, trong lúc giãy giụa cựa quậy dựng thẳng ngực, hai luồng vυ" trắng tuyết nhảy lên giữa ảnh lứa, đặc biệt hai điểm đỏ tươi bị kí©h thí©ɧ càng đứng thẳng.

Thiên Huyền Tông thiếu chủ cư nhiên là một người song tính! Điều này tạo nên một hồi ầm ầm đại sóng.

“Người song tính, không thể tưởng được tu tiên cũng có thể chất hạ tiện dâʍ đãиɠ như vậy.”

“Vυ" này đáng ra nên bị thiêu thành thịt kho tàu, còn ở đó vặn vẹo, thật dâʍ đãиɠ.”

“Bên dưới người song tính lại thật sự không có lông……”

Đám ma tu tà ác nghị luận hết đợt này đến đợt khác, nhưng Nguyên Vãn Bạch bị cách bởi lò hỏa, linh lực hoàn toàn biến mất, 5 giác quan thoái hóa thoái hóa, không nghe thấy.

Cậu thử động khuỷu tay, lại cảm thấy vô lực. Tiếng khóc không ngừng truyền ra từ miệng, lò lửa đốt không ngừng, thiêu nóng cả mặt đất. Lại không biết như thế nào, trên người cậu cũng không có thương tổn thực chất, chỉ hơi hơi đỏ lên, nhưng thân mình non mịn gần sát mặt đất lại bị nóng đến phát sưng, đặc biệt là đôi vυ"..

Đầṳ ѵú mẫn cảm bị nóng đến phát trướng, truyền đến một cảm giác kỳ quái.

Hức… Ta sẽ bị đốt cháy sao… Sư huynh… Cứu đệ, Nguyên Vãn Bạch chảy nước mắt nói nhỏ.

Nhìn cảnh tượng trước mắt, nghe đám ma tu nghị luận, tên nam nhân trước giờ đối bất luận mỹ nhân gì đều bất động lại hạ mi, thế nhưng sinh ra một tia hứng thú, có lẽ là thể chất song tính khó gặp?

Hắn không chút để ý mà nghĩ, dùng đầu lưỡi cà cà răng nanh, tiếp theo đứng dậy, chậm rãi hướng lại Nguyên Vãn Bạch.

Càng tới gần, Ân Kỳ Uyên càng cảm thấy không thể tưởng tượng. Thanh niên trước mắt mình có bộ vυ" to, mông cũng nở nang, hình thành một đường cong mê người, khuôn mặt vốn màu tuyết trắng bây giờ hồng ửng, mày nhíu chặt, mỹ nhân rơi lệ, phảng phất như đang chịu đựng cực đại thống khổ.

Nhưng trên thực tế, mười lăm phút qua, cái lò vốn dĩ không tạo thành một tia thương tổn trên người cậu, ngay cả đầu tóc dài đen nhánh phiêu dật cũng chỉ là hơi mất đi ánh sáng.

Vì sao? Lò hỏng rồi? Ân Kỳ Uyên híp mắt, tầm mắt đưa qua cặρ √υ" tuyết trắng ửng đỏ khó có thể một tay nắm trọn vẹn được, dời đến lỗ l*и nằm dưới hạ thân trắng nõn hơi hơi phồng lên.

Hay là… Tên song tính thoạt nhìn dâʍ đãиɠ này vốn khó gặp, chính là người có tâm tư thuần tịnh như lưu li? Nên lò hỏa đốt cháy hết thảy tà niệm không thể lại gần cậu ta?

Nam nhân đi lên trước, quay chung quanh thanh niên, mà lò hỏa không có cách nào lại gần cậu kia như rằng cuối cùng đã tìm được mục tiêu, ngọn lửa thẳng tiến về Ân Kỳ Uyên. Nam nhân cười nhạo một tiếng, quanh thân nồng đậm ma khí phun trào, nháy mắt tiếp theo, lò hỏa biến mất sạch sẽ.

Thực lực thật sự. Cho dù được xưng là chín cái lò đốt cháy hết thảy ma lực cùng ác niệm, cũng không hề phản kích được hắn.

Nhìn tiểu mỹ nhân đáng thương dưới chân, Ân Kỳ Uyên nghiền ngẫm mà suy nghĩ, tâm tư thuần tịnh như lưu li? Vậy lấy dục niệm dơ bẩn hung hăng mà đùa bỡn tên đó đi, nhìn xem trong bao lâu, có thể làm cho người gọi là thuần khiết biến thành một tên dâʍ đãиɠ chỉ biết vạch hai cái đùi ở trên giường cầu thao.

Đến nỗi làm cho thuộc hạ của hắn… Ân Kỳ Uyên nhìn mấy tên ma tu động dục làm trò hề nơi xa kia, nhíu nhíu mày.

Thói quen của hắn vốn là trực tiếp ban cho thuộc hạ ùy ý đùa bỡn, nhưng lần này…… Trong nháy mắt, ma khí cuốn thanh niên lên, trừ bỏ đầu tóc dài, không có chút ít nào lộ ra ngoài. Hắn không thể không thừa nhận, người trước mắt rất khác..

“Tích —— kiểm tra đo lường mục tiêu, giá trị tình yêu 10.” Thanh âm hệ thống bất chợt vang lên.

Nguyên Vãn Bạch khóc đến sưng mí mắt, muốn liếc mắt nhìn mục tiêu một cái, tầm mắt lại bị ma khí nồng hậu hoàn toàn che đậy. Thế là cậu nhắm lại hai mắt, linh lực bị phong ấn, bị lò hỏa lăn lộn như thế, tuy không chịu thương tích, người cũng thập phần mỏi mệt.

Thanh niên trên người bị bọc ma khí nồng đậm đến cực điểm, nếu dùng để công kích, có thể dễ dàng chém gϊếŧ một người hóa thần tu sĩ. Hiện tại lại biến thành mềm mại lạnh lẽo, làm làn da vừa mới bị bỏng cháy nóng lên thoải mái không thôi. Nguyên Vãn Bạch nhịn không được càng dán càng gần, cả người cuộn tròn trong ma khí.

“Tích —— kiểm tra đo lường giá trị dâʍ đãиɠ không đủ, ba giây sau sẽ mở ra hình thức cưỡng chế.” thanh âm lạnh băng hệ thống vang lên.

Đang ngủ mê man, Nguyên Vãn Bạch cảm giác có đồ vật gì chui vào phía dưới của mình.

Xúc cảm lạnh băng dính nhớp làm cậu giật mình mà tỉnh táo lại. Ý thức được ma khí cư nhiên chui vào lỗ l*и vốn không nên có, cậu mở to hai mắt nhìn.

Sao mà đi vào được… Cậu từng thử sờ nơi đó, bình thường thì ngay cả một ngón tay cũng chen vào không lọt. Nguyên Vãn Bạch vừa thẹn vừa sợ, vòng eo tuyết trắng muốn nhìn tình huống phía dưới một chút, lại bị ma khí che mất.

Nếu không phải ma khí che đậy, cậu nhìn được sẽ thấy xấu hổ và giận dữ muốn chết —— tiểu huyệt dưới thân da^ʍ tiện rối loạn cực kỳ, hai mảnh môi của âʍ ɦộ vừa trương ra rồi co lại, giống như cái miệng nhỏ chỉ biết tham ăn, không ngừng hút vào ma khí xung quanh.

Ma khí đen đặc giống như mãng xà, tham lam mà xâm nhập lỗ l*и nhỏ hẹp, xúc cảm lạnh lẽo kí©h thí©ɧ niêm mạc mẫn cảm, khiến cho thịt môi càng dâʍ ɭσạи mà co rút.

“Hức… bụng lạnh quá… không thể vào thêm đâu.” Nguyên Vãn Bạch mờ mịt mà che bụng, bị kí©h thí©ɧ đến hai mắt thất thần, lệ quang tan rã, nhỏ giọng rêи ɾỉ.

Ân Kỳ Uyên đang ở phía trước rảo nhanh chân, tựa hồ không chú ý tới phía sau, ma khí lôi cuốn thanh niên thê thảm như thế nào.

Chờ đến khi hắn đi vào điện, liền tùy tay dùng ma khí, ném thanh niên về cái giường ấm áp ngọc ngà của mình. Kết quả sau khi bị ném đột ngột, ma khí lạnh lẽo thuận thế mà luồn vào như mãng xà, nhanh chóng đem bộ phận còn dư chen vào tiểu huyệt ấm áp của mỹ nhân .

“Không… Hức… A… ” huyệt khẩu phấn nộn bị căng đến trắng bệch, ngay sau đó lại gắt gao khép kín lại. Ma khí nhuộm dần dâʍ ŧᏂủy̠ ướt nhẹp, nằm trong tiểu âʍ ɦộ mà đấu đá lung tung, làm bụng cậu phồng lên.

Sau khi ý thức được có gì đó không đúng, Ân Kỳ Uyên bước nhanh tới gần mép giường, tên song tính này vừa nói cái gì?