Tuy trông Hứa Tinh Tinh không phải là mỹ nhân khiến người ta choáng ngợp ngây ngất nhưng cũng gây ra hiệu ứng rung động.
Lúc 11 giờ rưỡi, điện thoại di động trên bàn reo lên, cái tên hiện lên là Lâm Nhã.
Hứa Tinh Tinh lẳng lặng nghe máy, nhìn món quà đã được đặt sẵn trên bàn, cô do dự cầm lên, sau đó vẫn đặt lên bàn, đứng dậy mở cửa bước ra ngoài.
Bên phía này, Lý Doãn Thành đang ở cuối ký túc xá nữ, tay trái đỡ Lâm Nhã, tay phải cầm điện thoại di động của cô ta mà gọi. Từ khi Lâm Nhã hẹn hò với anh tới bây giờ, cô ta chưa từng qua đêm ở phòng anh, có say cũng đòi về ký túc xá.
“Sao vậy Nhã Nhã cưng ơi?”
Giọng nữ êm tai vang lên như dòng suối trong lành mang đi chút khô nóng sau khi uống rượu. Giọng hát hay, Lý Doãn Thành sờ sờ lỗ tai hơi tê tê, anh nói rõ mọi chuyện.
“Chào em, em là Lý Doãn Thành phải không? Anh là Lý Doãn Thành, Nhã Nhã uống rượu, làm phiền em đưa em ấy lên phòng được không?”
“Vâng thưa đàn anh, em xuống ngay đây.”
Hứa Tinh Tinh bước xuống từ lầu hai, 11 giờ rưỡi cửa ký túc xá đóng lại, ngoài cửa cơ hồ không có người, chỉ cần nhìn là có thể thấy được Lâm Nhã và Lý Doãn Thành. Hứa Tinh Tinh chạy chậm tới gần, cô không đỡ Lâm Nhã ngay mà giơ tay chạm vào mặt Lâm Nhã đang dựa trên vai Lý Doãn Thành, trông có vẻ lo lắng.
“Nhã Nhã, cậu ổn không? Nhã Nhã?”
Tư thế này khiến Lý Doãn Thành và Hứa Tinh Tinh đứng rất gần nhau, gần đến mức anh có thể ngửi thấy mùi sữa thơm nồng, nhìn rõ khuôn mặt nhỏ nhắn dịu dàng không tì vết của cô, cùng với khe sâu lấp ló giữa đôi bồng đào cao cao cong cong sau cổ áo.
Vì anh đã được giáo dục kĩ nên vội dời mắt đi, nhìn mặt Lâm Nhã.
Sau đó, anh thấy được bàn tay Hứa Tinh Tinh đang nâng mặt Lâm Nhã lên, cuối cùng không còn cách nào dời mắt nữa, cảm thấy cổ họng hơi khát, hơi ngứa.
Ngón tay thon dài nhỏ nhắn nhưng không phải gầy guộc khô quắt, trong trắng lại có sắc hồng nhạt xinh đẹp, mỗi đường nét đều rất đẹp, móng tay đáng như vỏ sò vậy.
Lý Doãn Thành chỉ biết trong lúc hoảng hốt, anh nghe được Hứa Tinh Tinh nhờ anh chờ chút, anh còn đồng ý. Đến khi Hứa Tinh Tinh đỡ Lâm Nhã tới cửa phòng ngủ, bóng hai người biến mất rồi anh mới hoàn hồn, Lý Doãn Thành dựa vào thân cây che mặt lại, sau một lúc lâu mới buông tay ra, lấy lại tỉnh táo.
Hứa Tinh Tinh đỡ Lâm Nhã lên giường, cầm món quà kia, tiện tay lấy một chiếc khăn lụa mỏng choàng lên. Tất nhiên là cô đã nhận ra ánh mắt của Lý Doãn Thành, vì hệ thống tăng lên 20 điểm.
Hứa Tinh Tinh bước xuống lầu, cô thấy Lý Doãn Thành dựa vào thân cây, anh cao một mét tám, trông đầu tóc có vẻ lộn xộn nhưng thật ra đó là tạo hình tóc. Đường nét trên mặt không phải kiểu góc cạnh rõ ràng mà là nhẹ nhàng vừa phải, mặt mũi tinh xảo nhưng không nữ tính, nhờ điều kiện gia đình nên anh rất tự tin phóng khoáng, có sức hấp dẫn.