Quyển 1 - Chương 10

“Em đừng khóc, khóa cửa cho kĩ, anh tới đón em ngay.” Lý Doãn Thành cúp máy cầm áo khoác rồi ra ngoài. Anh bắt taxi không tới hai mươi phút đã chạy lên lầu hai, anh không quan tâm nhiều, vừa vào WC là lần lượt gõ cửa.

“Tinh Tinh, mở cửa đi.”

Cuối cùng khi cánh cửa phòng WC cuối mở ra, bóng người yếu mềm nhỏ bé kia ngồi trên bồn cầu, , khuôn mặt đỏ bừng bị mái tóc dài che đi một nửa. Hứa Tinh Tinh mặc áo khoác có dây màu vàng nhạt, , váy nhỏ phía dưới chỉ che đến giữa đùi, để lộ đôi chân dài mịn màng.

Lý Doãn Thành bước tới để cô dựa vào người mình, cầm áo khoác che nửa dưới của cô đi, bế công chúa đi ra khỏi KTV.

“Tài xế, về thủ đô ở phía nam thành phố.” Lý Doãn Thành do dự một lát, anh không đưa cô về phòng thuê ở ngoài trường, Lâm Nhã còn ở đó, anh lại đưa cô về căn nhà ở trung tâm thành phố.

“Ưm, nóng quá…”

Cô gái thơm lừng mềm mại trong lòng anh cuộn lại, không chịu ngồi yên, cô ngồi trên người anh mà cứ vặn vẹo, giãy giụa định ném áo khoác trên đùi xuống. Lý Doãn Thành ôm eo cô để cô ngồi yên trên người mình, sau khi ôm chắc rồi thì bèn lấy áo khoác phủ lên lưng cô.

Hứa Tinh Tinh có say không? Tất nhiên là say nhưng cô vẫn tỉnh táo, biết mình muốn làm gì.

Cô vùi mặt vào cổ anh, ngửi mùi hương sạch sẽ mát mẻ kia, thân thể từ từ nóng lên. Vốn là nguyên chủ Hứa Tinh Tinh thích anh, rất thích anh, lần đầu tiên gặp thì nguyên chủ đã thích anh rồi nhưng tiếc là anh chỉ nhìn Lâm Nhã.

Hứa Tinh Tinh hôn lên cổ anh, hôn lung tung lên trên, cuối cùng ngậm lấy yết hầu nhô ra kia, nhẹ nhàng vươn đầu lưỡi liếʍ lên. Hứa Tinh Tinh nghe anh kêu lên đau đớn, dường như giữa hai chân bọn họ đang chồng lên nhau có gì đó cứng lên.

“Đừng nhúc nhích.”

Một tay Lý Doãn Thành giữ lấy sau gáy Hứa Tinh Tinh, tay còn lại ôm eo cô, cứ thế anh giữ chặt Hứa Tinh Tinh, để hai người dán sát vào nhau hơn.

“Ư ư… em nóng quá, em khó chịu…” Hứa Tinh Tinh giãy giụa không được, cô bắt đầu làm nũng. Giọng cô vừa nhũn vừa nũng nịu, còn giơ tay sờ lung tung, Lý Doãn Thành bị chọc nóng nảy nhưng anh không làm hành động vì vượt quá giới hạn.

Anh không phải người cổ hủ nhưng anh biết người anh đang ôm không phải là bạn gái mình, vốn dĩ bọn họ ôm nhau như thế này đã là không đúng, anh chỉ cố ý thả lỏng tâm tư dơ bẩn thấp hèn của mình thôi.

“Ngoan nào, em đừng cựa quậy, sắp về tới nhà rồi.”

Xe dừng lại, người đàn ông để cô gái bám vào người mình như thế, một tay nâng mông cô lên, tay còn lại mở cửa xe rồi trả tiền, tiếp tục bế cô vào khu nhà. Trời đã về khuya, yên ắng tĩnh mịch, dọc đường không có ai qua lại, chỉ có tiếng cô gái khẽ làm nũng và những lời lừa gạt đầy kiên nhẫn của người đàn ông.