Mấy ngày nay, mỗi khi Giang Thanh nhìn thấy chữ "Yến" trong WeChat, tai cậu lại đỏ bừng lên như lửa.
Bất quá, chuyện này không thể trách cậu được. Cả đời chưa từng ai sờ tóc cậu như thế, lại còn là Triều Yến.
Tối hôm đó, trước khi đi ngủ, Giang Thanh mở WeChat và tìm đến khung trò chuyện với Triều Yến, nơi vẫn còn lưu lại những tin nhắn cũ.
Giang Thanh: "Tôi đến bệnh viện." Triều Yến: "Ừ."
Rồi tối qua, trước khi ngủ, Giang Thanh gửi cho Triều Yến một câu: "Ngủ ngon." Bên kia cũng đáp lại: "Ngủ ngon."
Giang Thanh thật sự muốn nói thêm gì đó, nhưng mỗi lần đối diện với Triều Yến, cậu lại trở nên bồn chồn, không biết nên nói gì.
Trong khi trên WeChat, cậu lại càng chẳng biết phải nói gì cho đúng.
Đúng lúc này, hệ thống lông xù xù hiện ra, vui vẻ hỏi:
"Ký chủ, ngài đang làm gì thế? Ngày mai mẹ nguyên chủ xuất viện, ngài không định ngủ sớm một chút à?"
Giang Thanh đang suy nghĩ lung tung thì bị câu hỏi bất ngờ của hệ thống làm cho có chút không được tự nhiên.
"Ta sắp ngủ rồi, ngươi vừa xuất hiện lại làm ta thức dậy đấy!"
Hệ thống nghi hoặc tự vỗ vỗ cái bụng mềm của mình, không hiểu sao ký chủ bảo sắp ngủ mà lại đang chơi điện thoại? Cậu đúng là đang chơi đấy chứ! Nghi ngờ. jpg
Ngày hôm sau, Giang mẫu xuất viện, Giang Thanh đã sắp xếp cho bà ở một căn phòng thuê sạch sẽ, chỉ cách bệnh viện chừng 500 mét.
Căn hộ không lớn, chỉ có hai phòng một sảnh, nhưng đủ để thuê một bảo mẫu nhỏ hơn Giang mẫu vài tuổi để chăm sóc bà.
Nhờ thời gian dưỡng bệnh và các loại thuốc bổ trợ, sắc mặt Giang mẫu trông rất khá.
Sau khi ăn trưa cùng bà, trước khi rời đi, Giang Thanh nói rõ rằng ngày mai cậu bắt đầu kỳ thi, thi xong mới có thể quay lại thăm bà.
Giang mẫu nghe vậy liền hối cậu nhanh chóng về trường học ôn tập.
Với Giang Thanh, thi cử chẳng phải chuyện to tát.
Sau khi rời phòng thi, cậu lấy điện thoại ra và gọi cho Phương trợ lý.
Đầu dây bên kia bắt máy rất nhanh, giọng nói ôn hòa từ loa điện thoại vang lên:
"Giang tiên sinh."
Giang Thanh đứng dưới bóng cây, gió thổi qua khiến những mảng bóng cây đổ trên gương mặt sắc sảo của cậu, mái tóc trước trán bay nhẹ nhàng.
"Phương trợ lý, Triều tổng chắc đã nói với anh về chuyện của tôi?"
"Ừ, Triều tổng có nói." Phương trợ lý đáp, "Cậu thi xong rồi chứ?"
"Mới vừa xong." Giang Thanh trả lời.
Phương trợ lý hỏi tiếp: "Đồ đạc đã thu xếp xong chưa?"
Giang Thanh đã sắp xếp đồ từ tối hôm qua, cũng chỉ là vài bộ quần áo nên không tốn bao nhiêu thời gian. "Đã xong, ngươi có thời gian chứ?"
Phương trợ lý từ thanh niên thở nặng nề, nghe thấy đối phương gấp không chờ nổi, hắn không nhịn được mà chế nhạo.
"Sao gấp vậy? Giang tiên sinh nhớ Triều tổng rồi à?"
Giang Thanh không ngờ Phương trợ lý lại hỏi thẳng thừng như vậy, cậu khựng lại một giây, rồi lười nhác vuốt ve lan can bên cạnh đang nóng rẫy dưới ánh nắng, lòng bàn tay như muốn cháy bỏng.
Cơn nóng từ lan can dường như len lỏi theo cánh tay dài của cậu, lan đến cổ và tai.
Vẻ lười biếng thường thấy trên khuôn mặt cậu giờ đã biến mất, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhạt, ánh mắt sâu thẳm khó đoán.
"Đúng vậy, nhớ lắm. Nhớ ngày nhớ đêm, ăn cũng nhớ, ngủ cũng nhớ, thi cũng nhớ."
Câu nói nửa thật nửa giả của cậu khiến Phương trợ lý không khỏi bối rối.
Anh ta bỏ qua cuộc đối thoại vừa rồi và dịu giọng: "Vậy để tôi đến trường học đón cậu, khi nào tới sẽ gọi cho cậu."
Giang Thanh cúp máy, bước chậm rãi trở về phòng ngủ.
Đợi đến khi Phương trợ lý gọi lại, cậu mới ung dung kéo vali ra khỏi trường học.
Phương trợ lý đưa cậu thẳng đến chỗ ở của Triều Yến.
Khi mở cửa, anh ta nói theo chỉ thị trước đó của Triều Yến: “Giang tiên sinh, tôi sẽ không vào cùng ngài. Tôi còn phải trở về công ty. Triều tổng dặn là ngài cứ ở lại phòng trước đây.”
Giang Thanh lười biếng đáp lại một tiếng rồi đóng cửa.
Cậu kéo vali vào phòng, mở tủ quần áo ra để xếp đồ.
Ngay khi cánh cửa tủ vừa mở, một mùi hương ấm áp, đặc trưng của gỗ, như có chút gì đó cháy sém, thoảng qua mũi cậu.
Đôi mắt Giang Thanh hơi nheo lại, nhìn thấy một túi thơm treo trên thanh treo quần áo. Cậu đưa tay gẩy nhẹ nó.
Sau khi thu dọn xong, cậu ngồi trên sofa trong phòng, nhìn quanh một vòng.
Lấy điện thoại ra, cậu chụp một tấm ảnh và gửi cho Triều Yến: "Triều tổng, tôi tới rồi."
Triều Yến có lẽ đang bận công việc, nên không kiểm tra điện thoại ngay. Phải khoảng nửa tiếng sau, mới có một tin nhắn âm thanh gửi lại.
Giang Thanh nhấn vào nghe, giọng nói trầm ấm quen thuộc của Triều Yến vang lên, nhưng lần này có chút gì đó khác biệt.
Giống như cơn gió thu mát lạnh nhưng vẫn có hơi ấm của Vân Châu, âm thanh ấy lan tỏa bên tai cậu.
“Phương trợ lý đã nói với tôi rồi. Tôi sẽ về khoảng 7 giờ tối, nếu có gì muốn ăn, cứ phân phó cho dì giúp việc.”
Giang Thanh sững sờ vài giây, rồi mở lại tin nhắn âm thanh và nghe thêm lần nữa.
Hầu kết gợi cảm của cậu khẽ nhấp nhô, hơi thở trở nên gấp gáp hơn.
Sau một lúc lâu, cậu mới trả lời bằng giọng trầm thấp: “Hảo, đã biết. Tôi chờ anh.”
Dì giúp việc đến vào lúc 4 giờ chiều. Giang Thanh vui vẻ thảo luận với dì về bữa tối. Đến 6 giờ, cậu bắt đầu không ngừng nhìn đồng hồ, gương mặt có chút sốt ruột.
Hệ thống 008 đang nằm lăn trên chiếc sofa lớn trong phòng khách, tận hưởng thời gian rảnh rỗi.
Chiếc sofa lớn này có một bộ bàn trà ba mặt, ở giữa là một sofa dài năm chỗ, hai bên là hai chiếc sofa đơn và một chiếc sofa hai chỗ rộng rãi.
Nhìn thấy ký chủ có vẻ không yên, 008 tuy ngốc nghếch nhưng cũng nhận ra điều gì đó không đúng:
“Ký chủ ơi, nhịp tim của ngài hiện đang vượt qua 100 lần/phút, thật là kỳ lạ, ngài không hề chạy bộ mà. Mọi chỉ số sức khỏe đều rất tốt, tại sao lại thế nhỉ?”
Giang Thanh: "......"
Ba giây im lặng trôi qua, Giang Thanh trừng mắt nhìn hệ thống đang lăn lộn vui vẻ trên sofa.
Nhìn thấy bộ lông mềm mại của 008, cậu hận không thể ngay lập tức lột sạch chúng.
Nhưng mà như thế thì hơi quá, Giang Tổ Trưởng không thể để mất mặt được.
Giang Thanh cất điện thoại vào túi, hít một hơi sâu.
"Không có gì, ta chỉ là người xuất thân nghèo khổ, chưa từng thấy cảnh đẹp như vậy, nên cảm xúc có chút kích động."
Hệ thống ngừng lại, ngốc nghếch "à" một tiếng: "Nhưng mà ngày đầu tiên đến thế giới này, ngài nói ngài có giá trị hàng ngàn tỷ, sao lại nói là người xuất thân nghèo khổ?"
Giang Thanh: "......"
Giang Thanh cố kiềm chế ý định bứt lông hệ thống, nghiêm túc nói: "Đi ngủ đông đi."
008 đầy dấu chấm hỏi, nhưng vẫn ngoan ngoãn "vâng" một tiếng và đi ngủ đông.
Sau khi hệ thống im lặng, Giang Thanh cũng bình tĩnh lại.
Đứng trước cửa sổ sát đất, cậu nhìn hoàng hôn giữa hè phủ kín dòng sông và tự nghĩ, có lẽ cậu không ổn, mà Triều Yến dường như... cũng không ổn lắm.
Không đầy 7 giờ, Triều Yến đã về.
Nghe thấy tiếng mở cửa, tim Giang Thanh đột nhiên thắt lại.
Cậu do dự vài giây, rồi đứng dậy đi về phía cửa.
Triều Yến vẫn mặc bộ vest lịch lãm, khi cúi đầu đổi giày, mái tóc đen rũ xuống, nửa che khuất gương mặt tinh xảo của hắn.
Khi ngước mắt lên, tầm mắt của Triều Yến như bóng đêm đặc sệt sắp buông xuống, nặng nề đè lên người Giang Thanh.
“Đang đợi tôi?”