- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Xuyên Nhanh
- Xuyên Nhanh: Điên À! Đó Là Phản Diện Không Phải Vợ Anh!
- Chương 1: Ôn Dịch An, con thỏ nhà tôi biết lộn nhào
Xuyên Nhanh: Điên À! Đó Là Phản Diện Không Phải Vợ Anh!
Chương 1: Ôn Dịch An, con thỏ nhà tôi biết lộn nhào
【Bắt đầu ràng buộc... ràng buộc thành công...】
【Ký chủ - Tống Văn Cảnh, 19 tuổi, tử vong do bệnh tim. Hiện được hệ thống 071 ràng buộc làm ký chủ, xuyên qua các thế giới nhỏ để làm nhiệm vụ, hoàn thành nhiệm vụ sẽ được ban tặng một điều ước.】
Tống Văn Cảnh: “Gì cơ? Tôi đồng ý ràng buộc từ bao giờ vậy?” Anh ngơ ngác. Sau bao năm đọc tiểu thuyết, anh cũng hiểu được tình cảnh của mình lúc này.
Nhưng hệ thống nào lại tự ý ràng buộc mà không hỏi ý kiến ký chủ chứ?
Đây là hệ thống chính quy sao?
Hiện giờ, anh đang đứng trong một không gian trắng xóa, không có điểm dừng. Cái chết thật sự đau đớn, nếu có thể, anh chỉ mong được sống khỏe mạnh.
Giọng nói của hệ thống vang lên từ bốn phía, nhưng khi anh ngẩng lên, chẳng thấy gì cả.
Điều ước...
Có thể hồi sinh không?
Có thể sở hữu một cơ thể khỏe mạnh không?
Hệ thống ồ~ một tiếng, hỏi qua loa: 【Xin hỏi ký chủ có đồng ý ràng buộc không?】
Phản kháng cũng vô ích, đã ràng buộc thành công rồi.
Một khi bán ra, không nhận trả lại!Tống Văn Cảnh: “...”
Anh liếʍ đôi môi khô nứt, ân cần hỏi chàng trai bên cạnh. Sắp đến giờ tan làm rồi, đúng lúc mời chàng trai đi ăn cơm.
Chàng trai có thân hình mảnh mai, khuôn mặt tuấn tú, làn da trắng trẻo mịn màng như gốm sứ, đôi mắt lấp lánh tựa như những vì sao, đôi môi đỏ hồng như quả anh đào, khiến người khác không kìm được mà muốn lại gần!
Cậu cúi đầu làm việc, không nói gì. Tống Văn Cảnh kiên nhẫn chờ. Anh có thừa kiên nhẫn, mỹ nhân mà, có chút kiêu ngạo là chuyện thường.
Anh đã ở đây nửa tháng rồi, nhưng vẫn không phân biệt được ai là phản diện, bởi ai anh cũng thấy có vẻ là phản diện, ai cũng có phần khó đoán.
Chỉ trừ chàng trai bên cạnh, thật sự rất đẹp. Tính cách mềm mỏng, dù bị bắt nạt cũng chỉ lặng lẽ cúi đầu không nói.
Hiện tại là năm 1973, chàng trai là một thanh niên trí thức, nửa tháng trước vừa xuống nông thôn cùng vài thanh niên khác. Sáng hôm đó, khi Tống Văn Cảnh vừa xuyên qua liền bị ép đi làm đồng.
Khi làm được nửa chừng thì nghe người dân nói thanh niên trí thức đã đến, anh nảy ra ý, trùng hợp, anh thích xem náo nhiệt.
Rồi anh trông thấy Ôn Dịch An đứng trên máy kéo, trái tim thiếu niên "thình thịch thình thịch" nhảy loạn.
Chàng trai có làn da trắng mịn, như đang phát sáng, đôi mắt ướŧ áŧ, trông thật dễ bắt nạt. Nhưng nhìn cậu có vẻ gầy yếu, dáng người gầy guộc, vòng eo nhỏ đến mức cảm giác chỉ cần ôm chặt chút sẽ gãy.
Lúc hai người đối diện, ánh mắt Ôn Dịch An nhìn anh với vẻ sợ sệt, như một chú thỏ con nhút nhát, rồi cậu vội vàng quay mặt đi, mặt đỏ lên, bối rối không biết nhìn đi đâu.
Trùng hợp thật, anh đúng là thích kiểu “thỏ con” này.
Tống Văn Cảnh định đến chào hỏi, nhưng tiếc là bị trưởng thôn gọi lớn quay lại làm việc. Bất đắc dĩ, anh đành phải quay về cùng người dân.
Anh cũng không định theo đuổi cậu, chỉ nghĩ không thể theo đuổi nhưng vẫn có thể ngắm, thế là từ lúc Ôn Dịch An xuống đồng, anh cứ tìm cớ bắt chuyện.
Lý do thì là vì thấy cậu đáng thương, nên chỉ cậu cách làm ruộng.
Thời buổi này, đồng tính luyến ái sẽ bị phán là tội lưu manh, anh không muốn gây rắc rối cho cậu. Họ có thể làm anh em, như vậy cũng thỏa mãn được phần nào.
Tống Văn Cảnh vốn đã là người đồng tính, anh không cảm thấy bản thân có vấn đề gì, ngược lại rất dễ chấp nhận.
Ôn Dịch An mím môi không nói gì, nghĩ rằng làm vậy thì người kia sẽ bỏ đi. Nhưng đợi một lúc, cậu nhìn qua thì thấy anh vẫn ở bên cạnh.
“Không đi.” Cậu không hiểu sao từ khi mới đến, người này lại cứ nhìn mình ngơ ngẩn, ánh mắt nóng rực đến mức cậu chỉ liếc một cái là quay đi.
Khi cậu xuống đồng làm việc, cũng là người này đến dạy cậu.
Người đàn ông này rốt cuộc có ý gì?
Tống Văn Cảnh vui mừng vô cùng, ngây ngô nói: “A! Ôn Dịch An, cậu cuối cùng cũng trả lời tôi rồi. Hôm qua cậu không phải đã cho tôi vài cái kẹo Đại Bạch Thố sao, tôi muốn mời cậu qua nhà tôi ăn cơm.”Lý do mà Tống Văn Cảnh tự nghĩ ra, ai bảo chàng trai trông dễ bị bắt nạt, làm anh thấy lòng ngứa ngáy chứ.Hắc hắc, đây là Tống...
Lý do mà Tống Văn Cảnh tìm đến cậu thanh niên. Ai bảo cậu ấy có vẻ mặt dễ bị bắt nạt như vậy, khiến anh ngứa ngáy trong lòng.
Không phải của anh, vậy thì nhìn nhiều chút cũng tốt. Đối xử tốt với cậu, xem cậu như em trai cũng không sao.
Ôn Dịch An quá gầy, cần phải bồi bổ thêm. Ai bảo anh là người tốt chứ?
Ôn Dịch An thường rất ít nói, anh nói năm câu thì cậu đáp lại hai từ.
Ôn Dịch An đặt cuốc xuống, xoa lưng đau nhức, xoay người đối mặt với Tống Văn Cảnh.
Tống Văn Cảnh trông rất rắn rỏi, nhìn qua là biết mang lại cảm giác an toàn. Khuôn mặt anh với đường nét sâu sắc, chân mày kiếm, đôi mắt sáng tựa sao, mái tóc ngắn gọn gàng, cơ thể tràn đầy hormone nam tính, chỉ cần nhìn thêm chút thôi cũng khiến người khác đỏ mặt và tim đập loạn.
Bắp tay anh căng đầy làm áo căng phồng, Ôn Dịch An nóng bừng mặt, vội quay đi nhìn nơi khác.
“Không cần đâu.” Cậu vẫn từ chối.
Hôm qua anh đã giúp cậu cuốc đất, kẹo chỉ là để trả công thôi.
“Haizz…” Tống Văn Cảnh có chút buồn bã.
“Thật sự không đi sao? Ôn Dịch An~ nhà tôi có con thỏ biết lộn nhào đó~.” Tống Văn Cảnh vui vẻ nói nhỏ bên tai Ôn Dịch An.
Ôn Dịch An chỉ cảm thấy một luồng hơi ấm phả vào tai, liền lùi mấy bước, tay ôm tai, mặt đỏ ửng, quát: “Đừng có đứng sát tôi thế… Đồ lưu manh.”
Nhưng mà… Thỏ biết lộn nhào ư?
Ôn Dịch An nhìn Tống Văn Cảnh nghi hoặc, hỏi: “Thật sao?”
“Chứ sao, tan làm xong về nhà tôi là thấy ngay, thế nào? Ôn Dịch An?” Tống Văn Cảnh giơ tay vẫy cậu: “Lại gần đây, tôi nói nhỏ cho mà nghe.”
A~ cái vẻ mặt ngơ ngác này đáng yêu quá, muốn…
Ôn Dịch An ngẩng đầu nhìn xung quanh, thấy mọi người đều đang chăm chú làm việc, không ai chú ý đến họ. Cậu đi đến ngồi dưới gốc cây uống nước để người khác không nói gì.
Tống Văn Cảnh lặng lẽ đi theo cậu, cầm chai nước bên cạnh uống, anh đã cố tình nói với mọi người là muốn làm chung nhóm với Ôn Dịch An.
Như vậy sẽ thuận tiện hơn.
Gọi là “yêu từ cái nhìn đầu tiên” chẳng bằng nói là “vì sắc mà đến”.
Nhưng suốt nửa tháng qua, anh thực sự bị vẻ đáng yêu của Ôn Dịch An cuốn hút.
“Ôn Dịch An, kẹo Đại Bạch Thố hôm qua là vì anh giúp tôi cuốc đất nên tôi mới đưa, chúng ta không ai nợ ai.”
**[PS: Các bé ơi, nếu có vấn đề gì, các bạn có thể nhắc đến tác giả, và cũng có thể phản hồi về lỗi chính tả. Tác giả sẽ thường xuyên kiểm tra phản hồi về lỗi và sẽ sửa chữa.
Lỗi chính tả là điều bình thường; tác giả không thể đảm bảo rằng trong sách không có lỗi nào.]**
[Yêu các bạn rất nhiều! (?? ?? ·? ? ??)!]
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Xuyên Nhanh
- Xuyên Nhanh: Điên À! Đó Là Phản Diện Không Phải Vợ Anh!
- Chương 1: Ôn Dịch An, con thỏ nhà tôi biết lộn nhào