Phòng y tế
“Đây chỉ là vết thương ngoài da, vết thương xây xát đã bôi thuốc mỗi ngày bôi hai lần sẽ mau lành yên tâm vết thương sẽ không để lại xẹo nhớ kỹ miệng vết thương trên khuỷu tay và đầu gối không được dính nước. Còn vết thương ở chân thì phải xoa bóp từ từ cho nó tan máu bầm ra hơi đau một chút nhưng phải đau mới khỏi” Bác sĩ đang định ngồi xuống xoa bóp chân cho Nguyệt Lam thì
“Bác sĩ La cùng tôi đi một chuyến. Dưới lầu có học sinh ngất xỉu cô mau đi xem một chút”
“Được” bác sĩ La hơi phân vân một chút rốt cuộc cũng đồng ý. Bác sĩ La một bên lưu loát thu dọn hòm thuốc một bên căn dặn Kim Nguyệt Lam
“Nguyệt Lam đây là thuốc về nhà mỗi tối bôi một lần. Còn chân trái thì nhờ bạn học nữ nào đó xoa bóp hộ, bây giờ cô phải xuống xem bạn học ở bên dưới có sao không đã. Có chuyện gì thì xuống gọi cô nhé”
“Vâng cảm ơn bác sĩ” Nguyệt Lam ngoan ngoãn trả lời
Phòng y tế chỉ còn lại hai người: “Duật Hàn..cậu..cậu đi gọi một bạn học nữ tới hộ mình được không?” Giọng điệu ngại ngùng cộng thêm khuôn mặt đỏ bừng nhẹ nhàng nói nhìn trong rất khả ái
Duật Hàn thân hình cao to ngồi ở mép giường, bàn tay lớn đem chân Nguyệt Lam nắm chặt, mắt cá chân tinh tế tại trong bàn tay của hắn khẽ run mấy lần muốn tránh thoát, “chớ lộn xộn, cậu sợ cái gì?”
Ánh mắt rơi vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyệt Lam, mắt ngọc mài ngài ngũ quan tinh xảo tại dưới ánh đèn càng thêm nhu hoà vài phần nhưng cô vẫn xinh đẹp đến động lòng người. Mỹ nhân xương đẹp da không đẹp, Nguyệt Lam đẹp cả xương và da từ sợi tóc đến ngón chân đều như thiên tiên vẽ ra. Mắt cá chân tinh tế, ngón chân mượt mà óng ánh như ngọc. Nguyệt Lam đỏ mắt, ngại ngùng nhìn người đàn ông cầm chân mình đẹp mà không biết, ngây thơ phong tình là trí mạng.
Trên đùi, nữ nhân tinh tế đặt chân lên bắp đùi Duật Hàn, anh đem dầu thuốc đổ vào lòng bàn tay của mình chắp tay trước ngực xoa nắn cho nóng sau đó dùng lực xoa bóp cổ chân Nguyệt Lam.
“aaa !” Cô nhịn không được đau khẽ nức nở lên tiếng, “đau, đau, đau! Cậu nhẹ một chút”
“Cố gắng chịu, dùng sức mới có hiệu quả” Duật Hàn nhìn cô đau đến mức khuôn mặt nhỏ đều nhăn lại, bàn tay lớn dừng lại một chút lại tiếp tục xoa bóp, dưới lòng bàn tay da thịt thật mềm mại, da hơi mỏng xúc cảm bóng loáng lạnh lạnh
Tay của Duật Hàn to lớn ngón tay hơi thô ráp do quanh năm cầm bút, dùng sức xoa nắn. Nguyệt Lam đau đến mắt cũng ánh nước: “tớ không muốn thoa thuốc, đau quá đi” Cẳng chân trắng nõn tinh tế có chút phát run, đáng thương lại pha lân yếu đuối khiến trái tim anh không khỏi mềm nhũn
“Nhịn một chút, sẽ nhanh hết đau” Cường độ không thay đổi, Duật Hàn thanh âm trầm thấp không tự chủ mềm đi mấy phần
Nguyệt Lam nơi nào có thể nghe lọt, cô cảm giác chân của mình đau nhức, cô cắn môi một đôi mắt đen không tự chủ được mà ứa nước mắt “ cậu có thể hay không nhanh một chút ?” Đau chết cô rồi, cô chửi thầm.
Duật Hàn lại xoa nhẹ thêm mấy lần, tay mới ngừng lại trên chân cô đã bớt đỏ một chút nhưng nhìn vẫn có điểm doạ người: “Duật Hàn cậu về lớp trước đi” Nguyệt Lam nhìn anh bằng đôi mắt dầm dề nhỏ giọng nói
Duật Hàn mất tự nhiên di chuyển tầm mắt nhìn chỗ khác giọng trầm thấp trả lời
“Được, ngồi đây đợi tôi học xong rồi đưa cậu về”
“Nhưng nhưng mà như thế phiền cậu không?” Nguyệt Lam lo lắng nói, khuôn mặt hơi ửng đỏ hai tay trắng nõn mảnh khảnh vò vò cái chăn trên giường
“Không phiền” Duật Hàn trả lời xong liền hướng Nguyệt Lam dặn dò một chút rồi quay lại lớp học
Hệ thống: “kí chủ kí chủ hiện tại hảo cảm của nam chính đã là 87% rồi ngươi tính bao giờ tỏ tình”
“Umm..umm ta tính sau khi Duật Hàn đưa ta về nhà ta sẽ tỏ tình” Nguyệt Lam nói đến vui vẻ, thực ra cô cũng có “hơi” thích Duật Hàn rồi nha~
****
Đi đến cửa phòng y tế Duật Hàn liền nghe thấy tiếng cười của thiếu nữ thanh thuý ngọt ngào, nhấc chân đi vào đập vào mắt anh là khuôn mặt hồng nhuận, mi mắt thiếu nữ cong cong ôn nhu chuyên chú mà y tá bên cạnh không biết bắt chước cái gì đang giương nanh múa vuốt thỉnh thoảng bị cô lại bị chọc cười, mái tóc hỗn độn cũng ngăn không được nét phong tình động lòng người của cô.
Duật Hàn phát hiện mình nhìn đến ngẩn người trong lòng liền mắng một tiếng rồi nhanh bước tới: “Đi thôi” Duật Hàn hướng cô y tá chào hỏi rồi quay sang nói với cô
“Hay..hay cậu gọi Diệu Hi đưa tớ về cũng được. Tớ nặng lắm cậu không cõng lại tớ đâu” Nói xong mặt cô theo bản năng liền đỏ ửng
“Không cần, đi nhanh mọi người về hết rồi” Duật Hàn lên tiếng nói trong đầu lại nghĩ Nguyệt Lam da mặt thật mỏng a~
“Đi lên, tôi cõng cậu” Không đợi cô từ chối, Duật Hàn quỳ một chân xuống đưa lưng hướng về phía cô
Nguyệt Lam tay cầm giày, khuôn mặt xinh đẹp đỏ chói như bấm được ra nước thần sắc ngại ngùng đến cực điểm nhưng mà vẫn rụt rè chưa dám lên
“Nguyệt Lam, đi lên tớ cõng cậu trở về có được hay không?” Không biết có phải ảo giác không nhưng cô lại cảm thấy giọng Duật Hàn nói có chút ôn nhu
Một lúc sau, Nguyệt Lam chân trần đi hướng tới Duật Hàn tay ngoan ngoãn đặt trên bả vai anh, cô ghé vào tấm lưng rắn chắc bị Duật Hàn nâng lên. Nam nhân cao lớn hơi cúi người xuống ý đồ để nữ nhân trên lưng nằm dễ chịu hơn chút, hai bàn tay to giữ chặt cặp đùi trắng tuyết non mịn.
Cô thực nhẹ, anh cảm giác được phía sau lưng là một mảng ấm ấm mềm mại. Tâm, có chút dập dờn
“Duật Hàn, cậu nhanh lên không bác bảo vệ đóng cửa bây giờ” Đột nhiên, Nguyệt Lam làm như vô tình đến gần bên tai hắn nhẹ giọng thúc giục
Duật Hàn toàn thân căng cứng, giọng nói cô nhẹ nhàng mềm mại lại có chút ấm nóng phun vào lỗ tai hắn, chọc người cực kì
“Bạn học Duật Hàn, cậu có thể đi nhanh thêm một chút không?” Nguyệt Lam trên mặt một mảng đỏ hồng, đôi mắt hạnh đen bóng mông lung chứa nước giống như dát lên một tầng sương mù
Duật Hàn bước chân dừng lại, lỗ tai hắn như có lửa đốt thanh âm trầm thấp lại khàn khàn vang lên: “Đừng nói gần lỗ tai tớ, rất ngứa”
Nguyệt Lam tròng mắt đen bóng đảo liên tục, gò má trắng tuyết đỏ đỏ dán vào dái tai hắn phản bác: “tớ..tớ không nói nữa, cậu đi đi”
Hơi thở thơm mát nóng nóng một mực hướng tai hắn thổi vào, Duật Hàn cảm thấy tim hắn có chút tê dại. Tròng mắt đen nhánh thẫm xuống, anh nhẹ giọng dụ dỗ nói: “được, tớ liền đi ngoan ngoãn đừng nói chuyện nếu không tớ liền..thả cậu ở đây đi về một mình” Nếu Nguyệt Lam còn cứ tiếp tục nói, anh không biết anh còn có thể làm ra chuyện gì nữa.
Nghe được Duật Hàn muốn thả lại cô một mình đi bộ, Nguyệt Lam bị doạ đến không dám lên tiếng, cô nhanh chóng đem đầu nhỏ ghé lên bờ vai rộng lớn, khéo léo điều chỉnh thân thể cho thoải mái tuỳ ý để nam thần cõng.
Đường trở về nhà phải đi qua mấy cái đường to, trên đường đi không ít người nhịn không được phóng ánh mắt nhìn về phía nam nhân đang cõng nữ nhân kia. Dù sao nam nhân dáng người hay khuôn mặt đều đặc biệt xuất chúng mà sau lưng của hắn còn đang cõng một nữ nhân nhỏ bé, bởi vì nằm sấp mà nàng lại xoã tóc che gần nửa khuôn mặt lên mọi người chỉ có thể nhìn thấy cái mũi đĩnh kiều cao cao thanh tú và cái trán no đủ căng bóng, phía dưới là đôi chân được lộ ra khỏi làn váy tinh tinh xảo xảo đặc biệt trắng nõn như mỡ đông, căng chân lại thon dài tinh tế gây cho người nhìn ảo giác chỉ cần bẻ nhẹ một chút là gãy, chỉ nhìn có thế nhưng mọi người đều biết đây đích thị là một mỹ nhân tuyệt sắc a~
👱
♀️: Nhìn kìa, nam nhân kia thật đẹp mắt
👱🏻
♂️: Đâu chỉ có thể cô gái kia cũng không phải dạng vừa, nhìn xem làn da trắng nõn kia không phải dưỡng da mà được đâu đây là trời sinh đấy!
👩: Hai người họ thật đẹp đôi. Đây có phải thần tiên tình lữ trong truyền thuyết không?
👧: Chắc là vậy đó a~
Anh cõng cô gái nhỏ trên lưng, váy đồng phục mềm mại rũ xuống. Cô như một nàng công chúa xinh đẹp được cõng bởi hoàng tử anh tuấn.
______________
Hết chương: 11