Chương 193: Nuôi lớn bạo quân (114)

Nhạn Trúc nắm chặt hổ binh quân quyền, nước mắt như mưa, "nô tỳ biết rồi, lời Công chúa nói nô tỳ đều nhớ kĩ, nô tỳ nhất định sẽ thủ hộ nơi này thay Công chúa, bất kể người nào cũng đừng hòng cướp thôn."

Phù Gia: "...Không phải, đây là đất phong của Đại Tấn."

Nhạn Trúc: "Sớm biết vậy Công chúa nên sinh một hài tử, để tiểu chủ tử thừa kế đất phong này."

Phù Gia: ....

Mang thai sinh con, hài tử sẽ tranh đoạt dinh dưỡng và sự sống với mẫu thân, ta có lẽ chết càng nhanh hơn, cảm ơn kiến nghị của ngươi.

Vì tình trạng của Phù Gia, Nhạn Trúc gần như một tấc không rời ở bên cạnh Phù Gia, Phù Gia nói với Nhạn Trúc: "Ngươi là một cô nương tốt." Cần cù chăm chỉ làm ấm giường cho ta bao nhiêu năm như vậy.

Sau này Nhạn Trúc trở thành trưởng thôn cũng sẽ có công đức và tín ngưỡng, dù sao sau này hệ thống không thể thu công đức và tín ngưỡng nữa, Nhạn Trúc có thể có được một ít công đức.

Mắt Nhạn Trúc vẫn luôn sưng đỏ, "Công chúa là Công chúa tốt nhất, không có Công chúa ta sớm đã chết rồi." Chết trong dịch đình.

Là Công chúa dẫn nàng ta rời khỏi dịch đình.

Lần này hệ thống quyết tâm, phải ở lại thế giới này lâu một chút, dẫn tới Phù Gia trở thành người thực vật, rất ít khi thanh tỉnh, chỉ có l*иg ngực nhấp nhô nhè nhẹ.

Nhạn Trúc càng không dám rời khỏi, ban ngày ban đêm đều canh chừng, đến cuối cùng, hơi thở này rốt cuộc ngừng lại, Nhạn Trúc oa khóc ra tiếng.

Tiếng khóc đau thương mà tuyệt vọng, "Công chúa điện hạ hoăng rồi."

Nhà nhà hộ hộ trong thôn đều treo cờ trắng và đèn l*иg trắng, tiếng khóc bao trùm khắp thôn, mọi người vô cùng bi thương và sợ hãi.

Nhạn Trúc lau nước mắt, bắt đầu chuẩn bị tang lễ, bắt buộc phải làm thật thỏa đáng, còn phải lập một từ đường công đức cho Công chúa, Công chúa xứng đáng hưởng hương khói vạn nhà.

Bởi vì Công chúa hoăng thệ, có quá nhiều việc Nhạn Trúc cần phải làm, có nhiều kẻ là quỷ thai đến chia buồn.

Nhạn Trúc căn bản là không cho vào thôn, ngoài Hoàng đế Đại Tấn.

Nhưng Hoàng đế Đại Tấn không xuất hiện, Nhạn Trúc có gửi đi một vài bức thư, cuối cùng đều không có tăm tích.

Hoàng đế Đại Tấn vẫn không đến, đợi không được Hoàng đế, ngày hạ táng không thể kéo dài mãi, chỉ có thể an táng trước.

Từng xúc từng xúc đất đắp lên quan tài, Nhạn Trúc ý thức được rằng Công của nàng ta thực sự mất rồi, sau này không thể gặp được Công chúa nữa.

Nhạn Trúc khóc đến tê tâm liệt phế, ngồi trên đất không đứng dậy nổi, tất cả mọi người trong mắt đều chứa lệ, đè nén tiếng khóc bi thương.

Dịch Hi vội vàng chạy đến, thần sắc của hắn hoảng loạn, trâm tóc lỏng lẻo, trực tiếp nhảy xuống huyệt, gạt đất trên quan tài đi, "tỷ tỷ, tỷ tỷ...."

Hắn không muốn đến, thực sự không có cách nào đối mặt, chỉ cần không nhìn thấy tỷ tỷ bị hạ táng, vậy không tính là tỷ tỷ đã chết, hắn có thể coi như tỷ tỷ vẫn luôn sống ở thôn, mọi thứ đều như trước.

Nhưng, nhưng cuối cùng cũng không thể tự lừa mình dối người, Dịch Hi cảm thấy bị báo ứng, trước đây hắn khóc quá nhiều, nhưng hiện tại ngay cả một giọt nước mắt cũng không chảy ra.

Sắc trời ảm đạm, rơi mưa nhỏ, âm lãnh mà đè nén.

Đến lúc hạ táng, mọi người cứng rắn kéo Dịch Hi ở trong huyệt ra.

Bệ hạ thực sự quá đáng sợ, bộ dáng như muốn chôn cùng huyệt với Công chúa thực sự khiến người ta khó lòng hạ thủ.

Nên hạ táng rồi, đến lúc hạ táng rồi.

Nhạn Trúc nói: "Bệ hạ, nên hạ táng rồi, nếu không Công chúa trên trời không linh."

Phần mộ xinh đẹp nổi lên trên mặt đất, bia mộ rất lớn, viết chữ "Tĩnh Quốc Trưởng công chúa chi mộ".

Ý thức của Dịch Hi đều hoảng hốt, dường như lại trở về lãnh cung lạnh lẽo mà hoang vu trước đây, lúc đó Hồng Uyên còn trẻ, từng tiếng từng tiếng gọi, hài tử, hài tử....