Chương 192: Nuôi lớn bạo quân (113)

Hài tử hành lễ với Phù Gia, gọi nàng : "Hoàng cô cô."

Phù Gia nhìn thấy đứa trẻ này, "Bệ hạ, ta nghĩ tới lần đầu tiên nhìn thấy người, người còn trưởng thành không tốt bằng hài tử này."

Dịch Hi có chút nghẹn ngào, hắn ngẩng đầu nhìn trời, sợ nước mắt chảy xuống.

Hiện tại hắn không muốn khóc, mặc dù nước mắt đã trở thành mặt nạ của hắn.

Hài tử ngẩng đầu nhìn phụ hoàng, hắn dễ nhìn hơn phụ hoàng sao, phụ hoàng là người dễ nhìn nhất mà hắn từng thấy, Hoàng cô cô nói hắn dễ nhìn hơn phụ hoàng, sau này hắn sẽ dễ nhìn như phụ hoàng sao?

Phù Gia nhìn thấy hài tử này lộ ra nụ cười vui mừng, "ta còn cho rằng người yêu ta yêu đến mức không thể kiềm chế, cả đời không muốn tìm nữ nhân cơ."

Hài tử lớn lên giống Dịch Hi, vừa nhìn liền biết là hài tử của Dịch Hi, tướng mạo xuất chúng.

Dịch Hi: "Trước mặt hài tử, miệng cũng không lựa lời."

Dịch Hi nhìn Phù Gia suy yếu, ánh mắt nàng vẫn luôn bĩnh tĩnh không kinh động, thuần khiết vô cùng, đối mặt với tử vong, nàng vẫn bình tĩnh như vậy.

Dịch Hi như bị búa tạ đập từng nhát vào tim, cố làm ra vẻ lạnh nhạt nói: "Tỷ tỷ, tỷ luôn nói ta không sống lâu, sao tỷ lại đi trước ta rồi."

Phù Gia: ....

Ta thiên chân luôn nghĩ bản thân có thể sống lâu hơn ngươi.

Phù Gia ăn cơm cùng phụ tử Dịch Hi, Dịch Hi ở lại nửa ngày liền rời khỏi, lúc cáo biệt mọi người đều bình bình đạm đạm, dường như không hề sinh li tử biệt, chỉ là một lần cáo biệt bình thường mà thôi.

Phù Gia tiễn họ ra cổng thôn, vẫy tay tạm biệt.

Dịch Hi vén rèm xe nhìn bóng dáng càng ngày càng nhỏ, cuối cùng biến mất không thấy nữa.

Dịch Hi một tay che kín hai mắt, nước mắt chảy xuống cằm, một bàn tay non nớt lau nước mắt thay hắn, "phụ hoàng đừng khóc, đừng khóc."

Cằm Dịch Hi run rẩy, môi cắn chặt, nhưng từ đầu tới cuối không dám thả bàn tay che đôi mắt xuống.

Dịch Hi: "Thịnh Nhi, phụ thân không còn tỷ tỷ nữa rồi, tỷ tỷ duy nhất trên thế gian." Hắn sợ hãi, hắn bất lực....

Hài tử ôm lấy Dịch Hi, "phụ hoàng còn có Thịnh Nhi, Thịnh Nhi sẽ mãi ở bên cạnh phụ thân."

Mặc dù hệ thống truyền năng lượng mấy lần, nhưng thân thể của Phù Gia vẫn không ổn, bởi vì sự sống trong cơ thể không còn bao nhiêu.

Hệ thống tức thở hổn hển, cảm thấy bản thân thiệt quá, mỗi một thế giới đều là kinh doanh lỗ vốn, dù sao vĩnh viễn đều kiếm không đủ.

Phù Gia tranh thủ thời gian cuối cùng của mình, làm tốt an bài, địa phương này dù sao cũng là thành quả mà nàng phấn đấu, nên không muốn nó bị chà đạp.

Phù Gia phân đại bộ phận quyền lực cho Nhạn Trúc, Nhạn Trúc đi theo bên người Phù Gia rất lâu, cũng có năng lực quản lí một phương.

Nhạn Trúc khóc đến mức không thở nổi, "Công chúa, Công chúa, người đừng rời khỏi ta."

Thu Lộc ở bên cạnh có chút thất vọng, nàng ta còn nghĩ bản thân mình có thể trở thành trưởng thôn, nàng ta vẫn luôn phấn đấu.

Phù Gia nói với Thu Lộc: "Ngươi có mệnh cách Hoàng hậu, nếu nắm giữ quá nhiều thứ, sẽ bị lôi kéo vào trong quá nhiều tranh đấu, bất kể ngươi có nguyện ý hay không, ngươi đều bị kéo vào tranh đấu, ngươi nguyện ý sao?"

"Tất cả mọi người đều muốn có được thứ trong tay ngươi, thậm chí hô hào người chiếm được Thu Lộc sẽ có được thiên hạ, ngươi nguyện ý sao?"

Thu Lộc lắc đầu, "ta không nguyện ý." Cái mệnh cách Hoàng hậu chó má này, "Công chúa, ta hiểu rồi."

Nhạn Trúc phát lời thề: "Công chúa, nô tỳ nhất định sẽ bảo hộ tất cả, ai muốn cướp, phải bước qua thi thể của ta."

Phù Gia giao quân quyền của thôn cho Nhạn Trúc, "đây là đất phong của Đại Tấn, chúng ta là con dân Đại Tấn, sau này không chỉ ủng hộ Bệ hạ, còn phải ủng hộ hài tử của Bệ hạ."