Mắt thấy Phù Gia lại sắp mất mạng cẩu rồi, hệ thống ngốc lăng, "trường thọ trăm tuổi đâu, trường thọ trăm tuổi, ngươi xem ngươi hiện nay mới bao nhiêu tuổi, không đến sáu mươi tuổi, ngươi đùa ta à?"
Phù Gia ngoài miệng ủy ủy khuất khuất nói: "Ta không biết mà, khẳng định là thân thể này có mầm bệnh gì."
Nàng sẽ không ngừng hút đi sự sống của cơ thể, đó là bản năng, cho dù áp chế bản năng cũng không được, giống như nhịn tiểu, có thể nhịn một lát, nhưng không thể cứ nhịn mãi.
Sự sống của cơ thể bị hút hết, cơ thể không còn tác dụng, liền đến lúc phải tử vong.
Hệ thống trực tiếp bùng nổ, ở thế giới này nó cảm thấy bản thân tổn thất một vạn lần một trăm triệu, công đức tín ngưỡng phải phân chia với Dịch Hi thì thôi, hiện tại Phù Gia lại lại lại tráng niên mất sớm rồi.
Trong lòng hệ thống, chỉ cần sống không qua tám mươi tuổi chính là tráng niên mất sớm.
Thiệt mất hai mươi năm, hơn hai mươi năm đấy, hơn hai mươi năm nữa sẽ thu được bao nhiêu công đức và tín ngưỡng đây, nói không chừng ở thêm một thời gian nữa, sẽ có thu hoạch lớn hơn nữa thì sao?
Nỗ lực lúc trước của ta mẹ nó đều là phí công vô ích, sắp thành thì lại hỏng?
Nơi đây là loạn thế, đối với hệ thống mà nói, là loạn thế mong mà không được, vì có thể thu được càng nhiều đồ hơn.
Bà ngươi chứ, bà ngươi chứ, ngươi có nghe thấy không?
Phù Gia suy yếu an ủi: "Không sao, chúng ta đến thế giới khác là tốt rồi."
"Tốt cái rắm, giữ lại một hơi, ta cho ngươi chút năng lượng." Hệ thống cắn răng nghiến lợi nói.
Phù Gia: "Được, nghe ngươi."
Cảm nhận được năng lượng trong cơ thể, Phù Gia trợn trắng mắt, cút đi, đồ kẹt xỉn!
Phù Gia vừa ốm liền khiến thôn hỗn loạn, Tĩnh Quốc Trưởng công chúa chính là định hải thần châm, nhưng hiện tại định hải thần châm sắp đổ rồi.
Dịch Hi nhận được thư, vội vàng chạy đến thôn, gần như ánh mắt của tất cả mọi người trong thiên hạ đều đổ dồn vào thôn, nếu như Tĩnh Quốc Trưởng công chúa chết rồi, người kế thừa của nàng là ai?
Có phải là có thể lôi kéo về phía mình, cái thôn này không chỉ giàu có, còn có không ít phán minh tiên tiến, sau khi cuộc sống tốt lên, các loại phát minh li kì cổ quái cũng sản sinh không ngừng.
Mặc dù chỉ là các kĩ năng khéo léo, nhưng thực sự khiến cuộc sống trở nên tiện lợi hơn, một số nông cụ sử dụng tiết kiệm sức lực, còn có lương thực sản lượng cao, cũng chỉ có thôn này mới có.
Hỗn chiến hơn mười năm gần hai mươi năm, không thống nhất được quốc gia, ngược lại xuất hiện không ít quốc gia nhỏ, chiếm đất xưng vương.
Một loạt thao tác đa dạng nổ ra, ví dụ như đào được ngọc tỷ truyền quốc, còn có chém gϊếŧ yêu quái, dù sao mẫu thân của Bệ hạ chính là một yêu quái, sau đó lập nên nhà nước.
Đánh đến mức người sắp chết hết rồi, mọi người mới ăn ý mà ngừng lại, nghỉ ngơi lấy sức, sau này lại chuẩn bị đánh tiếp, nhưng xung đột quy mô nhỏ thì vẫn có, một vài quốc gia nhỏ quốc gia yếu trực tiếp bị thôn tính, cá lớn nuốt cá bé, cá bé nuốt tôm, mở rộng thế lực và bản đồ của mình.
Rất nhiều quốc gia xuất hiện, sau đó nhanh chóng biến mất.
Lý Tu cũng phong đế, chiếm lĩnh một phần tư diện tích Đại Tấn, xây dựng nên Yến Quốc.
Từ đó tiến vào thời đại phân tách, chờ đợi thống nhất.
Lúc Dịch Hi đến, nhìn thấy Phù Gia nằm trên ghế mỹ nhân, trên người đắp một chiếc chăn dày đang phơi nắng, nàng suy yếu, da trắng đến mức trong suốt.
Dịch Hi dẫm lên lá khô trong viện, phát ra tiếng động, Phù Gia mở mắt nhìn thấy Dịch Hi, cười cười, "tiểu hài tử, ngươi đến rồi."
Phù Gia cảm thấy rất cạn lời, nàng còn cho rằng Dịch Hi hài tử này nhất định chết trước nàng, không ngờ là nàng chết trước hắn.
Sống đến sáu mươi tuổi đã là cực hạn, nếu như là thân thể rách nát, càng không thể sống đến tuổi này.
Dịch Hi dắt theo một đứa trẻ, đi đến bên cạnh Phù Gia, "tỷ tỷ, ta đến rồi."
Dịch Hi nói với hài tử khoảng bảy tám tuổi: "Gọi cô cô."