Cặp đôi đế phi Thái thượng hoàng và Dung Thái phi cùng nhau căm hận đối phương, giày vò tra tấn lẫn nhau, nhưng không có quan hệ gì với Phù Gia.
Lần hồi cung này của Phù Gia rất bận, ngày ngày gặp mặt một số người quen, thậm chí là Lý cô cô ở dịch đình cũng đến bái kiến nàng.
Tuổi tác của Lý cô cô ngày càng lớn, trên đầu đều bạc trắng, nhìn thấy Phù Gia thì cung kính hành lễ, "lão nô bái kiến Công chúa."
Phù Gia nhìn thấy Lý cô cô vẫn rất cao hứng, dù sao trong lòng Phù Gia, Lý cô cô là một người tốt, ban thưởng cho bà ta một số đồ vật, là một ít ngân lượng vải vóc.
Lý cô cô vội vàng tạ ơn, bà ta nhìn Phù Gia, một cung nữ nhỏ nhoi của dịch đình, trở thành Tĩnh Quốc Trưởng công chúa, không thể không có thủ đoạn.
Lý cô cô trong lòng chắc chắn mình bị bệnh rồi, là bị hạ độc, quá nửa là chuyện do Hồng Uyên làm ra, nhưng hiện giờ nói ra, chất vấn không có tác dụng, ngược lại sẽ chọc giận Công chúa một nước, bản thân bà ta chỉ là một nô tài.
Còn không bằng trầm lặng, dứt khoát tối đa hóa lợi ích, có những đồ này, ngày tháng của bà ta trong dịch đình cũng tốt hơn.
Những đồ này đại biểu Tĩnh Quốc Trưởng công chúa xem trọng bà ta, chống lưng cho bà ta.
Cuối cùng ăn một bữa cơm với Dịch Hi, nói chuyện rất lâu, Phù Gia liền tay nải khăn gói rời đi.
Lúc Phù Gia rời cung có dẫn theo một đoàn cung nữ, những cung nữ này đều là tú nương, dẫn về thôn, nâng cao chất lượng cuộc sống trong thôn lên một chút.
Đồ vật xinh đẹp ai mà không thích.
Lúc Phù Gia rời khỏi Kinh thành, Dịch Hi ở cửa cung tiễn Phù Gia, Dịch Hi nhìn Phù Gia: "Tỷ tỷ, người, người nhất định phải bình an."
Phù Gia gật đầu, "Bệ hạ người cũng vậy, hi vọng Bệ hạ trường thọ trăm tuổi, là minh quân lưu danh sử sách, không uổng công một lần đi đến thế gian này, người có năng lực này, cũng có trách nhiệm này, người là một anh hùng cái thế."
Canh gà tâm hồn của Phù Gia thị một nồi tiếp một nồi, đổ tới mức Dịch Hi hoa mắt váng đầu, hắn hỏi: "Tỷ tỷ tin tưởng ta như vậy sao?"
Phù Gia điên cuồng gật đầu, "tin tưởng Bệ hạ nhất, Bệ hạ nhất định có thể làm được, ngài là giỏi nhất."
Dịch Hi khó khăn nói: "Tỷ tỷ, người đi đi." Hắn sợ không khống chế nổi bản thân, thật sự không thể khổng chế nổi....
Phù Gia khen người ta xong, quay đầu không chút do dự hay chần chừ liền rời đi.
Dịch Hi: ....
Hắn không nên tin vào miệng lưỡi của các cô nương, đặc biệt là miệng lưỡi của Hồng Uyên.
Bách tính đầy đường vui vẻ tiễn Tĩnh Quốc Trưởng công chúa rời đi, Thu Lộc bị chen lấn trong đám đông, nhìn bộ dáng kích động hô hào của bách tính, đúng là khó mà tưởng tượng được, danh vọng của Tĩnh Quốc Trưởng công chúa trong lòng bách tính lại cao như vậy.
Tĩnh Quốc Trưởng công chúa trước đây chỉ là một cung nữ, nhưng lại trở thành Công chúa đáng kính của bách tính.
Khiến bao nhiêu nữ tử hâm mộ, trong loạn thế, Tĩnh Quốc Trưởng công chúa giống như một vì tinh tú sáng chói, nhìn thấy nàng liền an tâm, mọi người đều ăn lương thực mà nàng trồng ra.
Thời gian này Thu Lộc sống trong Kinh thành, biết rất nhiều, trong cung thông tin có chút bị phong bế, sinh sống với bách tính phổ thông mới cảm nhận rõ ràng nhất, nước Xuân Giang ấm hay lạnh con vịt biết rõ nhất.
Có thể chân chân thực thực cảm nhận được sự việc mà Bệ hạ và Công chúa đã làm.
Nói tới Bệ hạ, bách tính đối với danh xưng bạo quân của ngài căn bản là không thèm để ý tới, nói ra liền một mặt không đồng tình.
Nói Bệ hạ đắc tội người đọc sách, là do người đọc sách bôi nhọ Bệ hạ, Bệ hạ thật tâm nghĩ cho bách tính.
Nói người trong thiên hạ ăn lương thực của Bệ hạ, mắng Bệ hạ, chính là lòng lang dạ sói.
Thu Lộc bị chen lấn tới mức không chịu nổi, đột nhiên người ở phía sau từng đợt từng đợt chen lên, trực tiếp đẩy Thu Lộc ra đường lớn, ngã quỳ rạp ra đất.
Đội ngũ dừng một chút, Phù Gia hỏi có chuyện gì, mắt nhìn phía trước, xa xa nhìn thấy một người, có chút quen mắt.