Dịch Hi xử lí xong chính vụ liền đến tìm Phù Gia, mở miệng nói câu đầu tiên là: "Tỷ tỷ người đi tìm Hoàng hậu sao?"
Phù Gia gật đầu, "Đúng a, ta đi làm quen làm quen với nàng một chút."
Dịch Hi trực tiếp cau mày, "Tỷ đi tìm nàng ta làm gì, tỷ tỷ mới trở về, không cần thiết làm chuyện khiến mình tức giận."
Phù Gia: ????
Hai người này bị làm sao vậy?
Phù Gia hỏi: "Sao vậy, người cùng Hoàng hậu của người hình như quan hệ không tốt lắm."
Dịch Hi không thèm để ý nói: "Khâm Thiên Giám nói sinh thần của nàng ta không tệ, mà ta cũng đến tuổi thành thân rồi."
Lúc Dịch Hi nói lời này, ánh mắt dính chặt vào Phù Gia, biểu tình của Phù Gia "cái gì vậy", "Còn có thể như vậy à, có điều các người đều sắp thành thân rồi, so với việc căng thẳng như giờ, không bằng sống cùng nhau cho tốt."
Nếu Phù Gia là Thu Lộc, làm Hoàng hậu à, khẳng định để bản thân mình sống thoải mái, mà không phải xoắn xuýt vì những chuyện khác.
Trong lòng Dịch Hi nói không ra là cảm nhận gì, trong mắt nàng vẫn trong suốt, trong suốt đến mức vô tình, đây không phải trong suốt thuần khiết mà là trong suốt vô tình.
Hồng Uyên không tốt sao, không thể nói không tốt, chính là cảm thấy nàng là người không có trái tim, bất luận như thế nào, đều điềm tĩnh, đều vô tình.
Nước mắt Dịch Hi chảy xuống, những năm này, Dịch Hi trưởng thành rồi, ngũ quan nảy nở, càng thêm đẹp tới mức kinh tâm động phách, rơi lệ như vậy còn khiến người khác đau lòng hơn cả nữ tử.
Tuyệt diễm!
Phù Gia: !!!!
Nước mắt này nói chảy là chảy, chân thực sao?
Phù Gia nghi hoặc đến hoảng, "Bệ hạ, người khóc cái gì?"
"Tỷ tỷ, rốt cuộc ta có chỗ nào không tốt, chỗ nào không tốt, vì sao tỷ không thích ta?" Dịch Hi khóc hỏi.
Phù Gia dùng ánh mắt "ngươi là hài tử của ta, ta là phụ thân ngươi" nhìn Dịch Hi, nhìn đến mức Dịch Hi không chịu nổi, hắn nâng tay che ánh mắt của mình lại, cầu khẩn nói: "Tỷ tỷ đừng nhìn ta như vậy, ta không biết mình sẽ làm ra việc gì, làm ra việc khiến ta phải hối hận."
Phù Gia an ủi: "Bệ hạ, người đây là ỷ lại, dù sao người cũng do ta chăm sóc từ nhỏ đến trưởng thành, người ở chỗ ta cảm nhận được tình mẫu tử."
Dịch Hi: ??!!!
Tình mẫu tử cái quỷ.
Dịch Hi hung dữ bỏ tay xuống, "Tỷ tỷ làm với Trẫm một lần, liền biết có phải tình mẫu tử hay không."
Ngoài miệng hắn hung dữ nói, nhưng tai thì phiếm hồng.
Phù Gia y một tiếng, lộ ra biểu tình ông lão xem điện thoại, "Bệ hạ, ta hiện tại là tỷ tỷ của người, là Tĩnh Quốc Trưởng công chúa, người muốn lσạи ɭυâи với ta sao?"
Ngươi không biết ngươi lạnh (cơ thể lạnh ít sinh cơ hay còn gọi là sự sống, Phù Gia thích và cần sự sống nhất) bao nhiêu đâu, hài tử, ngươi phải học cách chấp nhận hiện thực a!
Dịch Hi: ....
Hắn đột nhiên, đột nhiên rất vô lực, vì sao nàng lại mọc một cái miệng, lời gì cũng bay nhảy ra ngoài.
Phù Gia nói tiếp: "Ta biết hiện tại người trưởng thành rồi, trong lòng luôn nghĩ đến chuyện cũ, nhưng thân thể người từ nhỏ đã không tốt, phải chú ý dưỡng sinh, mới có thể sống lâu, bách tính trong thiên hạ còn phải dựa vào người."
Tín ngưỡng công đức của ta cũng phải dựa vào ngươi nữa.
Hiện tại Dịch Hi và Phù Gia chính là cùng thành toàn cho nhau, đổi một người khác làm Hoàng đế, Phù Gia khẳng định sẽ bị chèn ép.
Phù Gia còn muốn trải qua ngày tháng an ổn tuổi già.
Dịch Hi: ....
Cảm ơn, ngậm miệng tỷ vào.
Dịch Hi không ở lại bao lâu liền rời đi, mỗi lần nói đến chuyện này với nàng đều bị đâm đau lòng, lười không nói nữa.
Dịch Hi đi tìm Thu Lộc, Thu Lộc nhìn thấy Dịch Hi, nụ cười trên mặt vụt tắt, trở thành mặt vô biểu tình, đặc biệt lãnh đạm, "Hoàng thượng."
Dịch Hi vào thẳng chủ đề: "Ngươi không nguyện ý làm Hoàng hậu của ta đúng không?"