Có rất nhiều nạn dân sắp không sống nổi nữa, sau khi nghe thấy tin này, ôm tâm lí thử may, với ý niệm chữa ngựa chết thành ngựa sống, đến nhờ cậy thôn đó.
Cũng có nhiều thám tử giả trang thành lưu dân muốn dò xét tình trạng của thôn, đa số đều bị tìm ra, chỉ có một vài người ẩn nấp khá sâu.
Nhìn thấy nơi đây an cư lạc nghiệp, người người đều có công việc làm, người người được ăn cơm no, đều không muốn rời đi nữa.
Thiên hạ ngày càng hỗn loạn, nơi đây trở thành hậu phương vững chắc của Dịch Hi, cung cấp lương thực ổn định cho Dịch Hi, Dịch Hi cũng không giấu diếm sự tồn tại của Phù Gia.
Biết được Đại Tấn có vị Quận Chúa trồng lương thực cung cấp cho quân doanh, quân đội Đại Tấn liền an tâm, ít nhất không đến nỗi không có cơm ăn, khẳng định có thể ăn no.
Như vậy bọn họ đánh trận không cần lo hậu phương tiếp tế.
Mặc dù Dịch Hi tàn bạo, nhưng lại nhận được sự ủng hộ từ trước tới nay chưa từng có, trong thời loạn thế, có được tâm của tướng sĩ và binh sĩ, chính là có được tất cả.
Thế gia và quý tộc bị Dịch Hi đánh cho thất linh bát lạc, bọn họ đuổi theo cắn Dịch Hi, Dịch Hi hoặc là không thèm quan tâm, hoặc là trực tiếp làm thịt, lười bíp bíp với bọn họ.
Ảnh hưởng của thế gia rất lớn, nếu Hoàng đế Đại Tấn không cho bọ họ thể diện, liền trực tiếp xé rách mặt nạ, liền hại chết ngươi.
Thế gia sẽ ủng hộ quân khởi nghĩa nào đó mà mình coi trọng, thậm chí là đặt cược nhiều nơi, dù sao thì đầu tư nhiều nơi, kiểu gì cũng có một nơi tồn tại đến cuối cùng chiếm được thiên hạ.
Vô số hịch văn xuất hiện liên tiếp, đều thảo phạt Dịch Hi tàn bạo, gϊếŧ người như ma, vì bách tính, cần thiết phải gϊếŧ chết bạo quân.
Đối với việc này, Dịch Hi chỉ có ba từ, "Trẫm có lương thực."
"Ngươi vô tình vô nghĩa cố tình gây sự, gϊếŧ huynh gϊếŧ cha, sát hại trung lương, không xứng làm quân vương."
Dịch Hi: "Trẫm có lương thực."
Bách tính: "Bệ hạ nói đúng."
Bách tính nghe quân phản loạn hô hào cái gì mà trung hiếu nhân nghĩa đại loại vậy, nghe không hiểu nên cũng không muốn nghe.
Trong quân phản loạn đích thực là không thiếu danh sư nhân nghĩa, nhưng những kẻ ác ôn chiếm phần nhiều hơn, tụ tập lại bắt cóc gϊếŧ người, khiến hình ảnh của quân phản loạn bị tổn hại.
Trong lòng bách tính đều là kẻ tám lạng người nửa cân, tám lạng là Bệ hạ, dù sao thì Bệ hạ làm rất nhiều việc vì ổn định giá cả, mặc dù mỗi ngày bán ra số lượng lương thực ít, nhưng không khiến bách tính đói bụng cả ngày, là một Hoàng đế tốt.
Quân khởi nghĩa các người luôn miệng nói là vì bách tính, còn không phải là kẻ cướp, cướp người cướp đồ của bách tính, cuối cùng đem bách tính áp lên chiến trường chịu chết.
Bách tính phổ thông nếu phải ra chiến trường thì đó là cửu tử nhất sinh, rất ít người có thể sống sót.
Thiên hạ đều đen như nhau, ai cũng không nói được ai, vẫn là hi vọng Bệ hạ sẽ thắng.
Bệ hạ đắc tội thế gia và quý tộc vì bách tính, có lẽ trong mắt thế gia và quý tộc ngài không phải một vị Hoàng đế tốt, nhưng trong lòng bách tính, lại là một Hoàng đế tốt.
Còn có Quận Chúa, cũng là người tốt, khoai tây bán trong cửa tiệm chính là do Quận Chúa trồng ra, loại lương thực này một hai củ là có thể no bụng.
Lý Tu thấy tình hình như vậy, liền hối hận vì không động thủ, hắn muốn lôi kéo Hồng cô cô đứng về phía hắn, hắn quá tự tin.
Lúc trước hắn đã có dự cảm, sự tồn tại của Hồng cô cô chính là một biến số, không ngờ sự tồn tại của nàng lại khiến vương triều Đại Tấn mục nát kéo dài sự sống.
Dân tâm như nước, nước có thể nâng thuyền cũng có thể dập chìm thuyền, hiện tại trong mắt người đọc sách, trong mắt thế gia quý tộc, Dịch Hi là một tồn tại hôi thối, tuyệt đối là bạo quân, là kẻ không thể hợp tác.
Nhưng trong lòng bách tính, hắn là một Hoàng đế không tệ, bách tính không có tâm tư sâu nặng gì, chỉ cần cuộc sống trước mắt cơm no áo ấm và an ổn.