Dịch Hi nhìn ánh mắt Phù Gia, đã nhiều năm trôi qua rồi, ánh mắt của nàng vẫn như trước, trong suốt thấy đáy, không có bất kì sự thay đổi nào.
Tinh khiết trong veo chứa không nổi một hạt cát, Dịch Hi không phải chưa từng nghĩ đến việc sẽ làm ra những hành vi quá khích hơn, để đôi mắt ấy nhuộm màu trần thế.
Trong đó có hận, có oán, có yêu hận tham giận si, có bóng dáng của hắn, bóng dáng của hắn trong ánh mắt nàng.
Nhưng màu sắc trần thế quá dung tục, quá pha tạp và ghê tởm.
Hắn không nỡ, màu sắc dung tục trên thế gian quá nhiều rồi, chính vì vậy mà sự tinh khiết càng trở nên đáng quý hơn.
Cho dù hắn không làm gì, nhưng tuyệt không cho phép những kẻ khác ô nhiễm sự tinh khiết đó, ví dụ như Lý Tu...
Đồ chó Lý Tu bắt buộc phải chết.
Dịch Hi mang đồ vật về, Phù Gia thì cầm thánh chỉ nói với người trong thôn, về sau gọi nàng là Quận Chúa, sau này vùng đất này chính là nhà của chúng ta, là lãnh địa của chúng ta.
Người bên dưới nhìn Phù Gia đồng loạt hoan hô, Phù Gia lại nói: "Nhưng gia viên của chúng ta bị người khác phát hiện rồi, rất nhiều người sẽ đến cướp lương thực của chúng ta, phá hoại gia viên của chúng ta, cần mọi người cùng nhau bảo vệ."
Lý Tu đã phát hiện ra địa phương này, có lẽ sẽ nói với người khác, có lẽ không nói, nhưng Phù Gia sẽ không kí thác sự kì vọng vào lương tâm của Lý Tu.
Tất cả mọi người đều căm giận lại sợ hãi, quần chúng kích động, bọn họ đều là lưu dân, lúc bị bắt còn nghĩ là loạn quân bắt tráng đinh, nhưng sau khi đến đây mới phát hiện, chỉ là bắt bọn họ làm việc thôi.
Làm việc nông là sở trường của họ, có nhà để ở, có lương thực để ăn, một nhà lớn nhỏ sống ở đây vừa ổn định vừa tốt đẹp.
Hiện tại có người muốn cướp lương thực của bọn họ, phá hoại gia viên của bọn họ, khiến tất cả mọi người rơi vào sợ hãi, sợ sẽ phải quay trở lại những ngày ăn bữa hôm nay lo bữa mai.
Đã từng hưởng thụ cuộc sống tốt đẹp mà phải trở lại sống như cũ thực sự không chịu nổi.
Cho nên thanh niên cường tráng trong thôn không chỉ phải làm việc, mà còn phải bảo vệ sự an toàn của thôn, cần thiết lập trạm canh gác, như vậy nếu có người xâm nhập, có thể nhắc nhở mọi người trong thôn cầm vũ khí phản kháng.
Mọi người đều tự giác bảo vệ thôn, có sự xâm nhập của ngoại địch, đoàn kết hơn bao giờ hết, tinh thần phấn chấn mạnh mẽ.
Phù Gia ở tại căn nhà lớn nhất trong thôn, hưởng thụ sự bảo hộ của mọi người, muốn ăn gì thì ăn, cảm thấy thật mỹ mãn.
Đây mới là cuộc sống tươi đẹp, sau này sẽ thường trú ở đất phong.
Ở thế giới này, nàng cũng là người có đất phong, có đất đai, còn rất rộng lớn nữa chứ.
Nhạn Trúc chúc mừng Phù Gia, "chúc mừng Hồng Uyên tỷ được phong làm Quận Chúa, Hồng Uyên tỷ thật lợi hại." Từ một thô sử nha hoàn nay trở thành Quận Chúa, còn có đất phong, mặc dù đất phong là một mảnh hoang vu không một bóng người.
Phù Gia cười, sóng mắt nhộn nhạo, "cảm tạ, hôm nay ăn ngon một chút." Nếu như có thêm một trăm nam tráng đinh nữa thì tốt rồi.
Nhưng tráng đinh trong thôn quá bận, có điều may mà nam đinh trong thôn nhiều lên, tinh thần phấn chấn mạnh mẽ.
Phù Gia khai khẩn càng nhiều đất hoang hơn, nói là đất hoang, thực ra cũng là ruộng tốt, chỉ là không có ai chăm sóc nên mới thành đất hoang, hiện tại những vùng đất đó đều được trồng lương thực.
Nhưng nơi đây cuối cùng cũng bị người khác phát hiện, truyền đến mức như truyện truyền kỳ, nói là có một nơi, có lương thực phong phú, lương thực trong kho đều tràn ra ngoài, chính là thiên đường nhân gian.
Khiến tâm tư các nơi phập phồng lưu động, đặc biệt là quân phản loạn, chỗ đó thiếu lương thực nhất, trực tiếp muốn cướp, khiến thôn xóm bị tập kích mấy lần, nhưng đều phòng thủ thành công.
Ngoài sự phản kích của thôn dân, còn có người của Dịch Hi phái đến, canh giữ ở chỗ tối, bảo hộ thôn.