Editor: Sam
Lý Tu nhìn dáng vẻ thân thiết giữa hai người. Xem ra hắn không thể chia rẻ mối quan hệ giữa hai người đó.
Hèn gì Hồng cô cô này không muốn nghiêng về phía bọn họ, ra là vì có mối quan hệ như thế với hoàng đế Đại Tấn.
Hồng cô cô là vị công chúa nào nhỉ?
Ở trong trí nhớ của Lý Tu, hắn thật sự không biết Hồng cô cô là vị công chúa nào?
Trong lúc hai quân đánh nhau, Phù Gia đứng trò chuyện với Dịch Hi. Mọi người ai cũng nhìn bọn họ, Phù Gia thấy Dịch Hi còn muốn nói tiếp, cô liền nói: "Bệ hạ, ta có chuyện quan trọng muốn nói với ngươi."
Dịch Hi nói một câu được, quay đầu lại nhìn Lý Tu bằng ánh mắt ngoan độc: "Các ngươi muốn tự mình cút hay là đợi ta gϊếŧ hết tất cả các ngươi."
Giọng điệu của hắn khi nói tới việc gϊếŧ hết tất cả vô cùng nhẹ nhàng, tựa như nói, trời hôm nay đẹp nhỉ, mần thịt vài con gà thôi.
Sau đó quay đầu lại, thay một bộ mặt khác, dịu dàng nói: "Tỷ tỷ, chúng ta đi thôi."
Phù Gia:...
Á á, thằng nhóc này hai mặt ghê!
Dáng vẻ thay đổi sắc mặt của hắn có hơi giống lão cha của hắn, ừm, quả nhiên là cha con với nhau.
Lý Tu không nhịn được, lên tiếng nói: "Lý cô cô, ngươi nghĩ cho kỹ, có một vài người không đáng để tin cậy đâu."
Hoàng đế vui giận thất thường như vậy, một khi hắn phát điên thì tính mạng sẽ gặp nguy hiểm.
Trong nháy mắt, khuôn mặt Dịch Hi hơi vặn vẹo: "Nếu không muốn đi, vậy thì đừng đi nữa, tất cả chết hết đi."
Lý Tu nhìn Phù Gia thật sâu, hô một tiếng rút quân, dẫn đại quân rời khỏi.
Lý Tu còn có mục đích của hắn. Hắn không thể tiêu hao quá nhiều lực lượng ở đây.
Hắn không ngờ hoàng đế Đại Tấn sẽ tự mình tới.
Dịch Hi nói với Phù Giai: "Đáng lẽ ta định giữ chân hắn lại, nhưng ta mang không đủ người. Không lâu nữa, nơi này sẽ bị người khác biết đến, sẽ có kẻ tới quấy phá, ta sẽ để thêm vài người ở đây."
Phù Gia nhìn Dịch Hi: "Đa tạ bệ hạ."
Dịch Hi nghe được sản lượng của khoai tây, hắn cũng dẹp suy nghĩ mang Phù Gia về hoàng cung.
Có lẽ nàng ở ngoài sẽ tốt hơn.
Lần này Dịch Hi vội chạy đến đây. Một là nghe nói có Lý Tu, tên này là kẻ có danh tiếng nổi trội nhất trong những quân khởi nghĩa. Ngoại trừ chuyện Lý Tu nắm giữ đội quân nhân từ ra, thì chuyện quan trọng hơn đó là, Lý Tu là một nam nhân rất có sức hấp dẫn. Nghe nói bên người có tới mấy nữ nhân.
Có rất nhiều nữ nhân hâm mộ hắn.
Hồng Uyên ở trong cung, nào gặp qua nam nhân như thế, biết đâu nàng đã bị mê hoặc.
Dù sao Hồng Uyên cũng là một nữ nhân.
Dịch Hi không hiểu nỗi tại sao Hồng Uyên không để ý tới hắn.
Chẳng lẽ, hình ảnh lúc nhỏ của hắn đã khắc sâu vào tâm trí Hồng Uyên, dẫn đến chuyện nàng mãi coi hắn là một đứa trẻ.
Đội quân Dịch Hi dẫn tới chở đi rất nhiều lương thực, trong đó có cả bắp. Dịch Hi nhìn giống cây mới, hỏi: "Sản lượng như nào?"
"Cũng được, có điều loại này giữ được lâu hơn khoai tây."
Dịch Hi nói với Phù Gia: "Sau này, nơi đây sẽ là đất phong của ngươi." Hắn ban cho Phù Gia một đạo thánh chỉ, cho cô thêm một cái ấn.
Phù Gia: "Đất phong của ta?"
Dịch Hi gật đầu: "Đúng vậy, bây giờ ngươi là quận chúa, ở đây là đất phong của ngươi."
Phù Gia tiếp nhận thánh chỉ: "Tạ ơn bệ hạ, lão nô chắc chắn sẽ ra sức làm việc."
Dịch Hi lắc đầu nói: "Giờ ngươi nên tự xưng mình là bản quận chúa, không cần phải xưng lão nô nữa."
Phù Gia cười cười, đây mới là hành động của người bình thường. Như Lý Tu cái gì cũng muốn có, ha ha. Vậy thì hỏi một câu, ngươi cho ta cái gì, một vị trí trong hậu cung sao?
Dịch Hi muốn để lại một vài người, Phù Gia nói không cần: "Đợi tới khi ngươi quay về hoàng cung rồi lại phái người tới đây là được. Ta lo Lý Tu nửa đường bao vây ngươi, ngươi mang nhiều người một chút."