Editor: Sam
Dịch Hi gật mạnh: "Thật, tỷ tỷ muốn gì, ta đều có thể cho, tin ta."
Phù Gia: "Vậy ngươi có thể cho ta một trăm tráng nam không?"
Dịch Hi đực mặt ra, khuôn mặt tan vỡ, hắn hỏi: "Tỷ tỷ, tỷ nói gì?"
Phù Gia thấy biểu cảm của Dịch Hi, thì biết rằng cô không có hy vọng gì đối với một trăm tráng nam này: "Không có gì."
Dịch Hi nhận ra, tỷ tỷ trong lòng hắn có hơi khác với tưởng tượng một chút, hắn hỏi: "Tỷ tỷ cần một trăm tráng nam để làm gì?"
Phù Gia: "Sưởi ấm."
Sưởi ấm, chỉ là sưởi ấm thôi sao, Dịch Hi hỏi thẳng: "Tỷ tỷ muốn nuôi trai hả?"
Phù Gia lắc đầu: "Không có." Chỉ là cô muốn một trăm cái lò sưởi thôi. Một tháng ba mươi ngày, mỗi ngày một người, không có ngày nào trùng nhau. Cho dù một ngày hai người cũng không bị trùng lặp.
Dịch Hi phất tay một cái, để người trong phòng đi ra hết, hắn ôm Phù Gia từ phía sau. Ngay lập tức, Phù Gia run lên, má ơi, cảm giác như bị khối băng ôm lấy.
Phù Gia ngọ nguậy, Dịch Hi ôm cô càng chặt: "Tỷ tỷ, sao tỷ lại muốn một trăm tráng nam, chẳng lẽ ta không thể sao?"
Phù Gia quay đầu nhìn hắn: "Bệ hạ, người đây là..."
Dịch Hi nũng nịu mang theo khát vọng: "Tỷ tỷ, một lần thôi, cho ta một lần thôi được không? Chỉ một lần là được."
Phù Gia nhìn chàng trai mười sáu tuổi. Hắn vẫn còn là một đứa nhỏ, vậy mà trong đầu chứa cái gì thế này, lời nói của Phù Gia mang hàm ý sâu xa: "Bệ hạ, cơ thể người vốn đã vô cùng suy yếu, giờ người còn nghĩ tới chuyện này. Ta lớn hơn người gần hai giáp*, đúng là tào nhiều vô khẩu*."
*2 giáp: 1 giáp= 12 tuổi, 2 giáp là 24 tuổi.
*Tào nhiều vô khẩu: tức là có quá nhiều chỗ để phàn nàn và không biết phải bắt đầu từ đâu. Thường được sử dụng để nói về những sự kiện vô lý đã được nhìn thấy và gặp phải.
Giữa mày Dịch Hi toàn là sự cố chấp với hung ác: "Tại sao ta không được?"
Phù Gia cạy tay hắn ra: "Không phải là ngươi được hay không. Ngươi nên giữ gìn sức khỏe của mình, tay ngươi lạnh lắm đó, để ý sức khỏe bản thân một chút."
Dịch Hi nhìn cô, lúc nói tới chuyện này, mặt cô không có gì là xấu hổ, cũng không có vẻ phiền muộn hay cảm giác bị sỉ nhục.
Cô không có cảm xúc gì hết, tựa như đây là một chuyện hết sức hết sức bình thường.
Dịch Hi nhận ra, tỷ tỷ này của hắn không chỉ có những hiểu biết cơ bản khác với người thường, mà ngay cả mối quan hệ giữa người với người cũng rất hờ hững, thờ ơ.
Chợt, hàm răng hắn run rẩy, đập vào nhau, hắn thả nữ nhân trong ngực ra, hỏi: "Tỷ tỷ, tỷ có bao giờ tức giận không, có khóc lóc không, có cảm thấy khó chịu không?"
Phù Gia gật đầu: "Đương nhiên là có rồi, bây giờ nếu bệ hạ không đồng ý cho lão nô ra ngoài, lão nô sẽ buồn lắm."
Dịch Hi nói thêm: "Tỷ tỷ, Dịch Hi thích tỷ, tỷ có thích Dịch Hi không?"
Ngoại trừ việc không có hơi ấm ra, Dịch Hi là một đứa trẻ không tệ: "Người là một đứa bé ngoan."
Trên mặt cô là nụ cười hiền hòa, rõ ràng là khuôn mặt trẻ tuổi, nhưng lại cách Dịch Hi mấy thế hệ.
Nội tâm Dịch Hi đắm chìm trong bóng tối, hoang vu không một ngọn cỏ: "Vậy tỷ tỷ sẽ thích người khác sao?"
Phù Gia: "Ngươi là đứa nhỏ mà lão nô thích nhất."
Trong lòng Dịch Hi cười lạnh, tràn đầy giễu cợt: "Còn Nhạn Trúc thì sao?"
Phù Gia: "Chúng ta là tỷ muội."
Dịch Hi nhịn xuống cảm giác muốn gϊếŧ người. Ở khoảng thời gian trước, hắn đã gϊếŧ quá nhiều người, dẫn tới nếu bây giờ Dịch Hi không hài lòng chuyện gì, thì sẽ muốn gϊếŧ một vài người.
Dịch Hi nói một cách máy móc: "Nếu tỷ tỷ muốn đi, vậy thì đi đi."
Phù Gia vội tạ ơn, ánh mắt nhìn hắn càng thêm hiền lành.
Dịch Hi phất tay áo bỏ đi, Nhạn Trúc vào phòng, nàng nghĩ lại còn thấy sợ: "Hồng Uyên tỷ, hai người nói gì vậy, ta thấy mặt bệ hạ đen thui." Giống như muốn gϊếŧ người tới nơi.
Nhạn Trúc rất sợ hoàng đế, nói gϊếŧ là gϊếŧ.