Chương 88: Đại lão nấu mì

Chương 88: Ném đi mặt mũi đại lão

Cố Thanh Lạc không khỏi nhìn về phía Nam Diên, mày kiếm nhướng lên miệng nhiễm lên một nụ cười yếu ớt, xinh đẹp mị, ánh mắt cũng có chút cong lên nói với cô: "Nhân Ngải, cô có phải nên cảm ơn tôi hay không, nhờ tôi mà chúng ta đổi được nhiều đô như vậy.”

【 Con yêu đang cầu khen ngợi sao, nhanh lên khen hắn! Khen chết hắn! 】

Nam Diên còn chưa lên tiếng, một đám fan hâm mộ ở khu trực tiếp đã thổi lên đủ loại lời hay ý đẹp.

【 Đứa con yêu vừa rồi khẩu chiến một cách có học thức, siêu giỏi! 】

【 Bộ dáng Lạc Lạc vì một miếng ăn mà dùng hết lí lẽ biện luận quá đẹp rồi, khí tức trong nháy mắt tăng lên hai mét tám nha ~ 】

【 Người qua đường biểu thị dáng vẻ Cố Thanh Lạc nói đến mức tổ tiết mục á khẩu không trả lời được cực kỳ đẹp trai (dễ thương)! 】

Nam Diên nhớ tới bộ dáng vừa rồi hắn lãng phí miệng lưỡi để trao đổi vật liệu, không mặn không nhạt khen câu: "Cố lão sư rất lợi hại, sau này công việc ngoại giao liền giao cho anh.

Cố Thanh Lạc cảm thấy nhiệm vụ này không có quá nhiều độ khó, lập tức đáp ứng: "Không thành vấn đề."

"Cố lão sư, chúng ta cần củi."

Nam Diên uyển chuyển đưa ra nhiệm vụ.

Mặc dù hai người mới đổi được một bộ bếp và nồi, nhưng nồi này quá nhỏ, chỉ đủ nấu mỳ, muốn ăn cá vẫn phải nhóm lửa nướng.

Cố Thanh Lạc lên tiếng, đặt đồ ăn vặt vừa đổi được ở bên cạnh balo, sắp xếp lần lượt gọn gạng, nhưng nửa đường lại sợ tổ tiết mục đổi ý, nhét tất cả đồ ăn vào trong bọc.

Khán giả: Ha ha ha ha ha.

Hai người phân công hợp tác.

Cố Thanh Lạc đi nhặt củi, cành cây khô, Nam Diên thì lắc lư ở khu vực lân cận, chưa tới một lát đã hái được một xâu nấm và rau rừng mang về.

Nhận lấy gỗ, Nam Diên dựng một cái giá, xử lý nội tạng cá, còn rửa sạch nấm và rau rừng sau đó cắt đoạn.

Lại chọn một con cá béo mập, sau đó cắt từ trên đó ra mấy miếng mỡ không màu, ném vào trong nồi.

Xem chừng Cố Thanh Lạc sắp trở về rồi, Nam Diên liền nhóm bếp lửa, bắt đầu nấu nước.

【 A a a là nấu cho đồng đội sao? Đại lão thật chiều đồng đội! 】

【 Đây có phải là một đôi bí mật! 】

【 Im lặng, người ta chỉ là nấu nước thôi đã ăn được à? Fan cp mau biến đi! 】

Chờ Cố Thanh Lạc trở về thì nước cũng vừa vặn sôi.

"Cố lão sư, mang mấy thứ mà ngươi giấu đi tới đây." Nam Diên nói.

Cố Thanh Lạc vừa buông củi xuống, nghe vậy liếc nhìn cô một cái, lại nhìn bếp lò ở bên cạnh cô một chút, khẩu khí như thể chuyện đương nhiên: "Cô có thể trực tiếp lấy từ trong balo của tôi.”

Nam Diên liếc hắn một chút: "Tôi không thích người khác đυ.ng đến đồ của tôi, tôi còn tường là anh cũng thế.”

Nếu ai dám động vào vật phẩm của cô thì cô sẽ rất tức giận.

Hậu quả khi cô tức giận bình thường chỉ có hai cái, một là đối phương quỳ xuống gọi cô nãi nãi, hai là trực tiếp trở thành thức ăn trong miệng của cô.

Cố Thanh Lạc rất tự nhiên trả lời: "Tôi cũng không thích người khác đυ.ng đến đồ của tôi, nhưng cô có thể."

【 Người khác không thể, nhưng em có thể, a a a k Swlk Swl 】

【 Các tỷ muội, siêu thoại cp Lạc Nhân rực rỡ đã xuất hiện, hoan nghênh các tỷ muội gia nhập, hì hì ~ 】

【 Siêu thoại cp Nhân Lạc cũng đã mở, hoan nghênh hoan nghênh ~ 】

Nhóm fan only: ...

Fan mới của Lạc Nhân tốt xấu cũng là Lạc ở phía trước, Nhân Lạc lại là Nhân ở phía trước, đây là cái tà giáo gì?

Đứa con yêu của bọn họ rõ ràng rất công mà, nhất định phải đặt ở đằng trước.

Nếu như bắt buộc để bọn họ chấp nhập một nhóm fan cp, vậy vì miễn cưỡng chọn Lạc Nhân rực rỡ đi.

Phi phi.

Bỏ đi! Bọn họ là fan only vì sao phải xoắn xuýt vấn đề này?

Một mình xinh đẹp thật tuyệt làm sao!

Cố Thanh Lạc móc ra gói mì ăn liền đưa cho Nam Diên, lại chuyển tới một đôi đũa, hoàn toàn không có ý thức muốn nấu mì.

Mấy phút về sau, một nồi mỳ tôm thêm gia vị thơm ngào ngạt, thịt cá, nấm và rau rừng đã làm xong.

"Đến ăn.”

Nam Diên vẫy tay về phía người đàn ông.

Cố Thanh Lạc vội vàng nâng bát và thìa qua, lần nữa đưa cho Nam Diên, mình thì ngồi xổm ở một bên chờ ăn.

Nam Diên liếc hắn một chút, múc cho hắn một bát đầy.

Ống kính rút ngắn khoảng cách lại, quay trực tiếp cho khán giả thấy toàn bộ bát mì.

Thật sự là một bát mỳ có đủ sắc hương vị!

Nổi bên trên là một lớp dầu mỏng, thơm mà không ngán, mấy khối thịt cá mập mạp chồng chất ở phía trên, nấm rừng và màu xanh của rau rừng được cắt thành từng đoạn, đặt ở một góc, bề ngoài cực kỳ bắt mắt.

Mùi hương nóng hổi từ trong bát bốc lên.

Hầu kết của Cố Thanh Lạc hơi động một chút, nuốt nước miếng.

"Trong nồi vẫn còn một ít, ăn xong tự mình múc."

Lượng mì trong một gói không nhiều, Nam Diên nấu hai gói nhưng cũng chỉ đủ một mình Cố Thanh Lạc ăn.

Cố Thanh Lạc tiếp nhận bát mì nóng hổi, hỏi: "Cô không ăn sao?"

"Tôi thích ăn thịt hơn." Nam Diên đáp một câu.

Cố Thanh Lạc sững sờ.

Cho nên, Nhân Ngải vì nhận ra hắn muốn ăn mì cho nên mới cố ý bắt nhiều cá như vậy để đổi đồ ăn với tổ tiết mục?

Cả nồi mì này cũng là cố ý làm cho hắn ăn?

Cố Thanh Lạc mở miệng thật to ăn bát mỳ mà cô gái ấy làm cho mình, ăn ngon đến mức hai mắt đều cong lên.

【 A a a quá hài lòng với đứa con yêu! 】

【 A a a a quả nhiên là chỉ dành cho Lạc Lạc, Lạc Nhân rực rỡ là thật! A không, Nhân Lạc cp là thật a a a! 】

Fan Giọt Nước và fan Anh Đào: ...

Thời điểm Cố Thanh Lạc ăn mì, Nam Diên dùng củi đốt lửa, bắt đầu nướng cá.

Hai người có dung mạo cực phẩm, Cố Thanh Lạc nổi tiếng với giá trị nhan sắc thần tiên, Nhân Ngải cũng không kém, nhất là sau khi Nam Diên tiến vào thân thể, các chỉ số đều tăng lên, càng thêm xinh đẹp động lòng người.

Hai người này, một người có tư thái ưu nhã ngồi ăn bát mì trước mặt, một người ngồi xếp bằng, lẳng lặng nướng cá.

Đống lửa phản chiếu lên gương mặt hai người một màu đỏ rực.

Lúc này mặt trời chiều ngả về phía tây, trên mặt hồ thanh tịnh, trời chiều kéo ra một đạo bóng dáng thật dài màu cam.

Mặt hồ được dát lên một màu vàng óng, lại thêm sóng nước ba lăn tăn lưu động nhẹ nhàng cực đẹp.

Khung trực tiếp im lặng một hồi lâu không có ai nói chuyện, không ai muốn phá vỡ khung cảnh tốt đẹp này.

Nam Diên một vừa nướng cá vừa rắc bột ngũ vị hương và muối tiêu lên, động tác lật nướng vô cùng thành thạo, chỉ chốc lát sau mấy con cá kia đã bắt đầu chảy ra mỡ.

【 Chắc là ăn ngon lắm, chỉ mới nhìn thôi mà nước bọt của tôi đã rớt xuống! 】

【 Đột nhiên cảm thấy gà rán trong tay không thơm lắm 】

Nam Diên ngồi bên lửa, nhan sắc xinh đẹp mỹ hảo, lông mày rõ nét, thiếu đi sự lạnh lùng ban ngày, nhìn vô cùng dịu dàng, một đôi mắt trầm tĩnh mà thông thấu, bị ánh lửa nhiễm lên sắc màu ấm áp.

Đan bè trúc, làm băng ghế trúc, săn vịt bắt cá, đã rất lâu Nam Diên chưa làm những chuyện này.

Thiên tính của cô vốn lương bạc, ngay cả đối với cha mẹ ruột của mình cũng không có tình cảm quá sâu nặng.

Chỉ vì khi còn bé cô chơi không lại lão tử của mình, bị ép hầu bên cạnh mẹ mình hơn trăm năm.

Mẹ của cô trời sinh có tính tình hoạt bát thích chơi đùa, mỗi ngày chỉ nghĩ đến rong chơi, thế là, cô và ông bố của mình thường xuyên chơi đùa lung tung với mẹ.

Tay nghề làm bè trúc và băng ghế trúc đều học từ cha cô, những chuyện như bắt cá, bắn chim, móc trứng chim cô đều đã từng làm qua.

Cô còn học được rất nhiều thứ nữa.

Dù sao cũng là một trăm năm, những gì nên học đều đã học xong.

Thẳng đến trăm năm sau, bộ dáng lương bạc của của cô vẫn không thay đổi, mẹ cô mới khóc thút thít để cô theo đuổi hạnh phúc của mình.

A, hạnh phúc của cô chính là tu luyện.

Trong mấy trăm năm còn lại, cô vẫn luôn theo đuổi lực lượng cường đại hơn, ngẫu nhiên mới tới thăm viếng người thân một chút.

Kỳ thật bây giờ suy nghĩ lại vẫn rất hoài niệm đoạn thời gian đó.

Nếu như không phải mỗi ngày cha mẹ cô đều ân ái rải cơm chó, mỗi đêm đều trình diễn chín chín tám mươi mốt phương thức yêu tinh đánh nhau, ngay cả một chút thời gian để đánh nhau với cô cũng không nguyện ý, kỳ thật cô vẫn rất tình nguyện đi theo hai người bọn họ.