Chương 82: Quỳ gối trước đại lão

Chương 82: Quỳ gối trước đại lão

Không khí yên tĩnh ở khu trực tiếp qua đi lại nghênh đón một đợt cao trào mới.

【Một tiễn song vịt? Đây thật sự không phải là đang quay phim chiếu trên TV sao?】

【Vừa rồi chỉ được quay trong một ống kính, tôi đã nhìn chằm chằm vào quỹ tích của mũi tên kia, là thật, quỳ thôi!】

【Vị bằng hữu lầu trên kia nói muốn trực tiếp trồng cây chuối đi WC vẫn còn ở đó chứ? Tôi nghĩ đằng đó nên bắt đầu phát trực tiếp đi ~】

【Nhân Ngải ngưu bức! Xin hãy nhận lấy một cái quỳ lạy của tôi!】

【Quỳ gối trước đại lão!】

Tổ nhân viên và tổ tiết mục ở hiện trường: Bọn họ đã mời được một vị khách quý trâu bò ở đâu vậy?

Người trong cuộc không biết khu trực tiếp đã có bao nhiêu người giữa ban ngày quỳ xuống trước mình, cô tiến lên phía trước, cầm hai con vịt hoang lên đưa cho Cố Thanh Lạc.

Hai điểm sáng hội tụ trong mắt Cố Thanh Lạc chợt loé lên, có chút mờ mịt nhìn cô.

Nam Diên nói: “Xử lý một chút, sau đó chúng ta nướng ăn."

Sau ba giây, ánh mắt Cố Thanh Lạc lại cụp xuống, mím môi nối: "Tôi không biết làm."

Nam Diên nhìn hắn một cái.

【Ha ha ha ha, sao tôi lại có cảm giác ánh mắt Nhân Ngải nhìn Thanh Lạc vô cùng ghét bỏ?】

【Nhân Ngải đại lão: Rốt cuộc ngươi đã biết được bao nhiêu?】

【Không phải do bên ta quá yếu, là quân địch quá mạnh! Đau lòng cho Cố Thanh Lạc ha ha. 】

【Đột nhiên phát hiện Cố Thanh Lạc có thuộc tính hơi ngốc nghếch.】

Đám Giọt Nước trầm mặc, không biết nên nói cái gì.

Lúc đầu bọn họ lo lắng cô gái trà xanh này sẽ làm càn, nhưng bọn họ quan sát lâu như vậy rồi, dường như người ta cũng không hề làm gì cả, ngược lại toàn bộ hành trình là ca ca của bọn họ đứng ở một bên quan sát, nhờ làm gì cũng không thể giúp.

Ca ca nhà bọn họ không gì không làm được sao lại biến thành thanh đồng rồi?

Nhóm Giọt Nước lặng lẽ meo meo chạy đến nhìn khu vực phát sóng của nhà khác, sau đó nhẹ nhàng thở ra.

Ca ca không phải là kẻ cản trở, nhóm cộng sự khác còn thảm hơn bên này nhiều.

Tổ của Nhạc lão sư kia đã dự chi điểm tích lũy, bởi vì chỉ chi ít điểm tích luỹ nên đổi được mỗi mấy miếng lương khô.

Tổ của Bùi Niệm Niệm bên kia chi điểm tích lũy nhiều hơn một ít, đổi được hai gói mì ăn liền.

Hai tổ còn lại bởi vì không nỡ tiêu điểm tích lũy, cho nên đang đi tìm quả dại xung quanh một cách vô cùng thảm.

Tiểu thịt tươi Tạ Hiểu chỉ vì tìm được một quả dại rơi xuống đất liền cao hứng cười sung sướиɠ.

Cho dù có thảm thì cũng là tổ khác thảm.

Trong lúc nhất thời, nhóm Giọt Nước đều không có ý tứ tiếp tục mắng Nhân Ngải, dù sao cũng nhờ có cô nên ca ca mới sắp có thịt ăn.

Cố Thanh Lạc đại khái cũng ý thức được mình không thể giúp được gì, suy tư một lát, cuối cùng tìm được một việc mình có thể làm… nhặt củi.

Hai người một người nhặt củi, một người lấy một con dao nhỏ trong balo, đi đến bên hồ xử lý con vịt.

Bầu không khí vô cùng hài hòa.

【Không cần nước sôi cũng có thể trực tiếp nhổ lông? Nhân Ngải thật là hung hãn.】

【Trời ạ, Nhân Ngải cũng quá máu me, mọi người nhìn kia thủ pháp phanh ngực mổ bụng, dọa chết tôi rồi.】

【Lầu trên là thánh mẫu sao sao? Có bản lĩnh thì chớ ăn gà vịt thịt cá đi.】

【Có điều vịt hoang cũng coi như là động vật hoang dã, ăn thịt động vật hoang dã chẳng lẽ không phạm pháp sao?】

【 Chim chóc ở trong rừng đều là nửa nuôi thả, nếu không mọi người cho rằng bên hồ sao lại có nhiều vịt như vậy? Nói là rừng sâu núi thẳm, các người lại tưởng là rừng sâu núi thẳm chưa được con người khai thác sao? Người mới chưa xem một mùa nào tốt nhất đừng nên nói chuyện.】

Nửa giờ sau, Cố Thanh Lạc ròng rã nhặt được hai bó củi, Nam Diên cũng mang theo hai con vịt đã được xử lý tốt trở về.

"Chừng này củi đã đủ chưa?" Cố Thanh Lạc hỏi.

Nam Diên nhìn lướt qua: "Đủ rồi."

Dứt lời liền lấy ra một cây gậy gỗ ẩm ướt tương đối thô từ dưới đất, bắt đầu gọt đầu.

Chờ đến khi gậy gỗ đã được vót nhọn, Nam Diên một tay nhấc vịt, một tay giữ chặt gỗ, hung hăng đâm một gậy xuyên qua con vịt.

Hai con vịt đã được xử lý tốt bị xuyên lên trên cây gỗ.

【Đại lão là kẻ hung hãn, run lẩy bẩy.】

【Run lẩy bẩy +10086.】

Cố Thanh Lạc dùng gậy gỗ làm hai cái giá, sau đó đặt xiên vịt lên trên kệ xoay nướng.

Tất cả đều đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ thiếu…

"Nhóm lửa kiểu gì? Tôi thấy bật lửa đã bị tổ tiết mục tịch thu." Cố Thanh Lạc hỏi, một đôi mắt sáng rực nhìn chằm chằm Nam Diên.

Lúc này, Phách đạo diễn vào tổ tiết mục lạnh lùng vô tình lên tiếng: "Dã ngoại không có được dùng những thứ như bật lửa, tiết mục tổ đề nghị khách quý đánh lửa, hoặc là dùng điểm tích lũy đổi, một trăm điểm tích lũy đổi một cây diêm.”

【Đánh lửa? Tổ tiết mục nghiêm túc thật đấy à?】

【Một trăm điểm tích lũy mới có thể đổi một cây diêm? Tôi khuyên tổ tiết mục hãy làm người, một trăm điểm tích lũy đã có thể đổi hai gói mì ăn liền!】

【Ha ha, còn không bằng đổi điểm tích luỹ ngay từ lúc đầu, Nhạc lão sư bên kia đã gặm xong lương khô bắt đầu đi tìm cẩm nang, bên này phải đánh lửa thì đến tận lúc nào?】

Ngay khi tổ tiết mục cùng Phách đạo diễn đang rung chân xem kịch vui, ý kiến ở khu trực tiếp cũng không đồng nhất, Nam Diên không chút hoang mang móc từ trong túi sau lưng của mình ra hai khối đá màu trắng.

Tổ tiết mục im lặng tập thể.

Nam Diên nhìn về phía tổ tiết mục, khóe miệng nhỏ bé cong lên một chút: "Đá đánh lửa từ thiên nhiên."

【Ha ha ha ha, không được, tôi cười chết mất! 】

【Dường như tôi có thể thấy được tràng cảnh tập thể tổ tiết mục vô cùng mộng bức.】

【Đừng vui mừng quá sớm, cho dù là đá đánh lửa đã gia công qua, không phải dân chuyên nghiệp thì cũng không dễ sử dụng, chớ nói chi là loại đá đánh lửa thiên nhiên này.】

Nhưng mà, pha vả mặt đến từ Diên đại lão sẽ chỉ đến trễ chứ không vắng mặt.

Nam Diên nắm một đám cỏ khô, hai viên đá đánh lửa thiên nhiên nhắm ngay vị trí cỏ khô, hung hăng ma sát.

Vị trí ma sát của đá đánh lửa bắn ra những tia lửa, tia lửa bắn lên trên cỏ khô, trong nháy mắt đã đốt chúng.

Khu trực tiếp: ...

Tổ tiết mục: ...

Sau khi Nam Diên đốt lửa thật tốt liền nói với Cố Thanh Lạc: "Tôi đi tìm cẩm nang, anh nướng thịt vịt, chờ đến lúc tôi trở về thì con vịt cũng đã chín tới.”

Dừng một chút, dường như cô vẫn còn không yên lòng, lại dặn dò một câu: "Hai mươi phút lật mặt một lần, đừng nướng cháy."

Người xem ở khu trực tiếp đều cười ha ha.

Đại lão đây là vô cùng không yên lòng về đồng đội!

Cố Thanh Lạc bị ghét bỏ nhiều lần mấp máy môi, thấp giọng nói: "Sẽ không."

Nam Diên tiến vào khu rừng trước mặt, chỉ mang theo một con dao nhỏ.

Theo sát phía sau là người quay phim và Phách đạo diễn, còn có một bậc thầy sinh tồn dã ngoại chuyên nghiệp, những nhân viên tổ tiết mục khác ở lại khu vực ban đầu..

Khung hình trực tiếp số năm từ một chia thành hai, một bên là hình ảnh Cố Thanh Lạc đang nướng thịt vịt, một bên là hình ảnh Nam Diên đang đi lại trong rừng.

【Thợ quay phim thật là trâu bò, con đường gập ghềnh như thế, ống kính cũng chỉ hơi rung lắc một chút.】

Nam Diên lúc vừa bắt đầu vẫn di chuyển khá chậm, về sau chắc là đã xác định được phương hướng cụ thể, đột nhiên bắt đầu phi nước đại.

Khung trực tiếp vừa được khen xong liền run rẩy dữ dội, mắt khán giả sắp bị rung đến mù rồi.

Sau mấy phút, thợ quay phim đã để mất dấu, một nửa khung hình trực tiếp liền biến thành màu đen.

Phách đạo diễn khẩn cấp liên hệ với tổng đạo diễn.

Trước những vị trí treo cẩm nang đều được bố trí camera, tổng đạo diễn bên kia sau khi bắt được thân ảnh của Nam Diên liền lập tức hoán đổi khung trực tiếp đến camera ở vị trí tương ứng.

Trong màn ảnh, một cái cẩm nang màu đỏ treo một cách vô cùng rêu rao trên chạc cây.

Mà lúc này, người mất dấu cũng xuất hiện ở trong màn ảnh.

【Cuối cùng cũng nhìn thấy người, tiểu tỷ tỷ Nhân Ngải chạy thật nhanh!】

【Cẩm nang treo thật cao, tôi đoán tổ tiết mục nghĩ là khách quý thấy mà không thể lấy được, kết quả bọn họ không biết Nhân Ngải có thể leo cây ha ha ha ha.】

【Tôi vừa từ các khu trực tiếp khác tới, nghe nói dáng vẻ Nhân Ngải leo cây siêu nhanh siêu mạnh mẽ, lúc trước đã bỏ qua, lần này cố ý tìm đến để xem.】

Nhưng mà, đại lão vẫn mãi là đại lão, vĩnh viễn không đi theo con đường thường.

Thời điểm mọi người ở đây đều cho rằng Nhân Ngải sẽ leo lên cây lấy cẩm nang thì nữ nhân trong ống kính lại giơ con dao nhỏ trong tay lên, trực tiếp ném về phía cẩm nang.

Sợi dây nhỏ treo cẩm nang bị con dao lướt qua chém đứt, cẩm nang rớt xuống.

Người xem: ...

_Sn_