Trầm mặc qua đi, bầu không khí nổ tung.
【 Mẹ nó, cao như vậy, kia có cao bằng toà nhà hai, ba tầng? Nhân Ngải cứ như vậy nhảy xuống? Chân không gãy thành từng đoạn? 】
【 Phim còn không dám diễn như thế đâu? Trời ơi! 】
【 Nếu không phải đang phát trực tiếp, tôi còn cho rằng đã tìm diễn viên thế thân rồi! 】
【 Mới trở về từ bên cạnh, Bùi Niệm Niệm kia còn đang ôm cửa phi cơ khóc mười phút cũng không chịu xuống, không biết nói gì luôn. 】
【 Hình như tôi đã yêu cô gái này, đẹp quá đi mất a a a! 】
Cố Thanh Lạc đứng ở cửa phi cơ, thu hết bóng dáng nữ nhân hiên ngang vào trong tầm mắt, đôi mắt bình tĩnh không lay động lướt qua một vòng dị sắc.
Hắn đeo balo trên lưng, thuân theo thang dây leo xuống dưới, ở một độ cao thích hợp cũng nhảy xuống.
【 Liếʍ màn hình, liếʍ màn hình, hai người đều rất đẹp a a a! 】
【 Tôi có thể ship CP này! 】
【 Tà giáo lầu trên cút đi! 】
Sau khi các đội được đưa đến địa điểm khác nhau, máy bay trực thăng liền vô tình bay mất.
Đương nhiên, ở từng địa điểm đều đã sắp xếp xong người của tổ tiết mục, quay loại toàn bộ hành trình.
Nếu thực sự không chịu nổi, khách quý có thể chi điểm tích luỹ, tổ tiết mục sẽ cho sự trợ giúp trong phạm vi nhất định.
Nam Diên đảo mắt một vòng, quả thật là rừng sâu núi thẳm, xung quanh hoặc là đại thụ xanh um tươi tốt, hoặc là cỏ cao nửa thân người.
“Mảnh rừng này rất lớn.”
Nam Diên nhìn về phía Cố Thanh Lạc đằng sau: “Anh có đề nghị gì không?”
Thẻ nhiệm vụ đầu tiên được giấu bên trong mảnh rừng già này, nếu như không thể tìm được thẻ nhiệm vụ trước khi trời tối, bọn họ bắt buộc phải qua đêm ở chỗ này.
Không, cho dù có tìm được cũng không thể rời khỏi mảnh rừng này trước khi trời tối.
Cố Thanh Lạc nghĩ một lát rồi nói: “Tổ tiết mục treo các loại cẩm nang có màu sắc sặc sỡ, cũng không khó để tìm, nhưng vị trí phân tán khắp nơi, chúng ta chia nhau ra hành động, sau khi tìm được thì tụ hợp lại ở đây.
【 Ca ca thật thông mình! Biết quan sát tình hình để đưa ra quyết sách! 】
Nam Diên liếc hắn một cái, đột nhiên hỏi một câu: “Phải leo cây sao?”
Cố Thanh Lạc không hiểu ý cô nhưng vẫn gật đầu: “Có, nhưng không cao quá hai mươi mét.”
Nam Diên lắc đầu: “Quá thấp. Được rồi, để tôi tự mình đi.”
Nói xong, cô móc từ bên trong balo ra một bó dây thừng và ống nhòm.
Người xem trực tiếp đang muốn đoán xem cô sẽ làm gì, rất nhiều người nói cô đang ra vẻ.
Nam Diên vung cánh tay, cần hòn đá buộc ở một đầu dây thừng rồi ném ra xa, dây thừng liền quấn bên trên một cành cây.
Cố Thanh Lạc: “Cô muốn làm cái…”
Nam Diên níu dây thừng lại một chút.
Hai người quay phim và những nhân viên khác của tổ tiết mục cùng nhau hít vào một hơi, Cố Thanh Lạc cũng mở to hai mắt.
Nam Diên đu từ cành cây này đến cành cây khác, sau khi ném dây thừng lại tiếp tục leo lên cành cây khác cao hơn.
【 Là do tôi bị hoa mắt sao? Trời ạ! Một màn vừa rồi không phải hiệu ứng của tổ tiết mục đấy chứ? 】
【 Chắc chắn không có dây thép đằng sau không? 】
【 A a a! Nhân Ngải trâu bò! 】
【 A a a a a! 】
【 Đợi một chút, tôi chỉ vừa mới đi WC một chút, sao người giữa khung trực tiếp mọi người đều a a a vậy?
Cái cây mà Nam Diên chọn trúng là cây cao nhất ở khu vực quanh đây.
Động tác của cô mạnh mẽ linh hoạt, leo lên với tốc độ cực nhanh.
Tổ tiết mục và mọi người bị doạ gần chết.
Nếu không cẩn thận ngã xuống, người trên mạng chắc chắn sẽ náo động, chương trình này của bọn họ coi như xong luôn!
Cũng may động tác của cô gái kia rất ổn, không giống là đang đi tìm chết.
Cố Thanh Lạc đứng im tại chỗ, ánh mắt rơi vào người cô gái, thân ảnh đang leo lên càng lúc càng cao.
Sau một lúc, ánh mắt hắn chớp một cái, trong mắt bình thản không một gợn sóng ánh lên một phong cảnh.
Trong đó có trời xanh mây trắng, có đại thụ che trời, trên đại thụ có một cái bóng nho nhỏ.
Chờ đến khi leo lên đủ cao, Nam Diên ngừng lại, đứng trên cành cây, một tay vịn thân cây, một tay cầm ống nhóm treo ở trên cổ, tinh tế quan sát toàn bộ khu rừng rậm.
Mấy phút sau, Nam Diên bắt đầu nhảy xuống, từ đầu cành này xuống đầu cành kia, sau đó trượt một đường xuống dưới.
Khung trực tiếp là một mảnh chửi bậy.
【 Mẹ nó, đây còn là người sao? Không phải là vượn hay khỉ đấy chứ? 】
【 Mẹ nó, Nhân Ngải đẹp trai quá đi! 】
【 Mặc dù một thân đều dính scandal, nhưng tôi bị cô ấy mê hoặc mất rồi, phải làm sao đây? A a a! Rất đẹp trai! 】
【 A a a a! Tôi điên mất thôi! Đây không phải là người a a a! 】
Nam Diên vững vàng nhảy xuống từ trên cây, đi về phía đồng đội.
Cố Thanh Lạc nhìn cô đi gần về phía mình, đầu hơi nghiêng, có chút thất thần.
“Cành lá um tùm nên hơi khó tìm, chỉ thấy được bốn năm cái cẩm nang treo trên cây mà thôi.” Nam Diên thản nhiên nói.
Tổ tiết mục thở dài một hơi: Tức thật! Cô còn muốn thế nào nữa? Tất cả chỉ có bảy, tám cái cẩm nang thôi!
“Sắp đến giờ cơm rồi, tôi đi tìm cẩm nang, anh nấu cơm.” Nam Diên bắt đầu phân chia nhiệm vụ.
Người bình thường tinh lực có hạn, làm nhiều thì tiêu hao nhiều năng lượng, cô cần bổ sung lại.
Cố Thanh Lạc nhìn cô, sững sờ hỏi: “Làm… cái gì?”
【 Ha ha ha, cười điên mất, thì ra ca ca cũng có lúc ngạc nhiên như thế! 】
【 Nấu cơm đó ca ca, em sẽ niệm cho anh. 】
【 Xin hỏi có nguyên liệu nấu ăn sao? Không có nguyên liệu thì nấu kiểu gì? Tổ bên cạnh đã đi tìm quả dại rồi. 】
Cô gái tư thế hiên ngang, một tay xách balo trên đất lên, móc từ bên trong ra một cây cung và một ống mũi tên.
【 Vãi thật, Nhân Ngải lại còn mang theo cả cung tên? Không phải như tôi nghĩ đấy chứ? Chết cười, Nhân Ngải cho rằng mình là xạ thủ sao? 】
Nam Diên đưa cung tên cho Cố Thanh Lạc: “ Tôi đã xem anh diễn đại tướng quân, kỹ thuật bắn cung của anh rất khá, anh đi bắn hai con vịt hoang đi.”
Cố Thanh Lạc dùng ánh mắt cổ quái nhìn cô: “Đó chỉ là đóng phim, cô tưởng thật sao?”
Ngữ khí Nam Diên khẳng định: “Tư thế của anh rất chuẩn, hẳn là đã luyện qua.”
Cố Thanh Lạc trầm mặc năm giây, mặt không đổi sắc nói: “Tôi đã học qua giáo viên, tư thế chắc chắn là chuẩn, nhưng tư thế chuẩn không có nghĩa là có thể bắn chuẩn.”
【 Ha ha ha ha ha, tôi không biết vì sao nhưng đột nhiên lại buồn cười ha ha ha ha. 】
【 Chờ một chút, Nhân Ngải nói như vậy, chẳng lẽ cô ấy biết? 】
【 Nếu Nhân Ngải có thể bắn được gà rừng, vịt hoang, thỏ rừng, tôi mẹ nó liền trực tiếp trồng cây chuối đi WC! 】
【 Tôi trực tiếp đưa mặt ra cho cô ta đánh! 】
Nam Diên nhìn chằm chằm Cố Thanh Lạc một hồi lâu.
Cố Thanh Lạc cũng nhìn cô chăm chú, biểu cảm thanh lãnh đạm mạc trên mặt lại lộ ra một tia vô tội.
“Vậy ban đầu anh định ăn cái gì? Nam Diên hỏi.
Cố Thanh Lạc nhìn về phía nhân viên tổ tiết mục: “Đổi điểm tích luỹ cho bọn họ.”
Tổ tiết mục lạnh lùng biểu thị: Có thể.
Điểm tích luỹ ban đầu của mỗi tổ đều bằng không, chỉ có thông qua không ngừng làm nhiệm vụ mới có thể thu hoạch được điểm tích luỹ, quy định này là muốn khuyến khích mọi người sớm tích điểm để đổi lấy đồ ăn.
Nam Diên bất lực không biết nói gì, cầm cung tên rời đi.
Vừa rồi khi ở trên máy bay trực thăng cô đã nhìn thấy một hồ nước cách nơi này không xa.
Người quay phim vội vàng đi theo.
Cố Thanh Lạc đứng im tại chỗ một lúc rồi cũng đi theo.
Đôi mắt của người đàn ông ban đầu vốn mệt mỏi không có chút tinh thần chẳng biết từ bao giờ đã xuất hiện hào quang.
【 Nhìn biểu cảm bình tĩnh như vậy của Nhân Ngải, tôi có một loại dự cảm xấu. 】
【 Mặc dù cảm thấy không có khả năng, nhưng tôi vẫn phải ôm mặt mình trước. 】
Hồ nước bên này có không ít vịt hoang, có con bơi nghịch nước trên mặt hồ, có con bay lượn trên đó.
Nam Diên đứng sau bụi cỏ, kéo hai mũi tên lên cây cung, gần như không cần phải nhắm đã kéo một phát, ngón tay buông lỏng, hai mũi tên cứ như vậy bay vụt ra ngoài.
Hai tiếng vυ"t vυ"t.
Hai con vịt hoang mới bay về từ phía bên kia bờ đã rơi xuống từ trên không trung, hạ cánh xuống dưới bụi cỏ an tĩnh.
Thời gian trên khung trực tiếp cũng như đóng băng, yên tĩnh cùng với hai con vịt bị một mũi tên đâm chết kia.