Chương 5 đá đánh, hận ý Edit : Nguyệt Phong *** Nam Diên liếc hắn, xoay người đi xa.
Vốn dĩ cô xác nhận phương hướng của núi Tuyết Vụ, nhưng hình như đứa bé này sẽ không nói?
Sẽ không nói, bộ dáng lại nổi bật, còn biết cảm ơn...
Nam Diên đột nhiên cảm thấy ý kiến của Hư Tiểu Đường không tồi.
Tiểu quái thai dập đầu thật lâu, chẳng sợ tuyết đọng trên mặt đất không tan nhưng hắn dập đầu lâu rồi nên trên trán cũng đã có một vệt máu.
Đến tận khi hoàn toàn nhìn không thấy thân ảnh của Nam Diên, động tác của hắn mới thả chậm, chậm rãi ngừng lại.
Tiểu quái thai cẩn thận quan sát thẻ gỗ trong tay.
Tấm thẻ gỗ này làm rất khéo léo, một mặt điêu khắc hoa tuyết liên, một mặt có khắc chữ "Bùi".
Hắn không biết chữ, đặt thẻ gỗ dưới chóp mũi ngửi ngửi, xác định không có vấn đề gì mới nhét vào trong ngực.
Nghĩ đến lời nói của nữ nhân kia, tiểu quái thai lại cười, nhưng không phải nhếch miệng ngây ngô cười, mà là một nụ cười đờ đẫn không có độ ấm.
Gặp được người tốt?
Nhưng mà trên đời còn có người tốt sao...
Nam Diên đi vào chỗ sâu trong nú Tuyết Vụ, làm quen địa hình, thuận tay tiêu diệt mấy con linh thú tìm chết.
Chờ xúc cảm luyện được khá ổn, cô mới đi về.
Sau khi về phủ, Nam Diên không thấy bóng dáng đứa trẻ kia đâu, hơi ngoài ý muốn.
Khó được cô coi trọng một người, liền chủ động hỏi lão quản gia.
Lão quản gia nghe xong thần sắc đại biến:
- Cái gì? Thành chủ đưa ra thành chủ lệnh? Hoang đường! Thứ này sao có thể tùy tiện tặng người? Vẫn là một đứa bé!
Nam Diên đơ mặt, bộ dáng gì cũng không lo:
- Không có tín vật khác.
- Lão nô phái người đi tìm liền!
Thành chủ lệnh chính là vật khiển binh điều tướng của thành Tích Tuyết, lão quản gia gấp đến độ đã quên hỏi đứa bé kia trông như thế nào đã đi rồi.
Theo bản năng ông cảm thấy đối phương là một đứa bé phấn điêu ngọc trác Kim Đồng Ngọc Nữ, rốt cuộc bá tánh toàn thành đều biết, thành chủ đại nhân mê sắc đẹp.
~
Tiểu quái thai thật vất vả vào thành, không bao lâu liền gặp chuyện.
Hắn không cẩn thận đυ.ng vào người, bại lộ gương mặt cố che giấu kia.
Chung quanh có người kinh hô ra tiếng, một đám người qua đường nhanh chóng tụ lại ở bên nhau, chỉ chỉ trỏ trỏ hắn.
Mà hắn va chạm đến "Quý nhân" thoạt nhìn cũng cỡ tuổi hắn, ăn mặc đẹp đẽ, nghe nói là ấu đệ của Tiết công tử đang được sủng ái trong phủ thành chủ đại nhân.
...Thành chủ.
Tiểu quái thai nghĩ đến lệnh bài giấu ở trong lòng ngực kia, ánh mắt lạnh lùng.
Xem ra nữ nhân kia cũng không phải người tốt gì, nhưng không sao, chỉ cần không phải đông lạnh chịu đói thì bảo hắn hầu hạ ma quỷ cũng được.
- Má ơi, gã xấu xí này làm ta sợ muốn chết! Bộ dáng ma quỷ gì thế này? Đi, lăn xa một chút cho ta!
Một đứa bé mười một mười hai tuổi đạp qua.
Tiểu quái thai ngẩng đầu nhìn nhìn mấy gia đinh hung thần ác sát phía sau tiểu thiếu gia kia, không có trốn.
Lúc bị đá xuống mặt đất, hắn chỉ một tay bảo vệ lệnh bài trong lòng ngực, một tay ôm lấy đầu.
Nhưng hắn càng che lại, vị Tiết tiểu công tử kia càng đá tàn nhẫn, phảng phất coi hắn trở thành món đồ chơi trút giận, vừa đá vừa cười:
- Thằng xấu xí này cũng không ngốc nhỉ, còn biết bảo vệ bụng.
Gia đinh phía sau nó đều cười ha ha.
- Không biết trên mặt u nhọt có phải chứng bệnh hay không, không bằng tiểu thiếu gia tìm một đại phu nhìn xem, nói không chừng cắt hết u bướu này liền đẹp đó.
- Ý kiến này không tồi, ngươi, đi! Cắt rớt một bướu thịt trên mặt hắn đi.
- Cái gì? Tiểu thiếu gia, này, này không tốt lắm đâu?
Gia đinh đưa ra ý kiến nhìn đám người vây xem.
Hắn chỉ đùa một chút, không ngờ tiểu thiếu gia coi là thật.
- Kêu ngươi đi thì đi, cũng không chết người! Xảy ra chuyện ta phụ trách, huynh trưởng của ta chính là Tiết công tử trong phủ thành chủ! Huống hồ, ta chỉ là muốn trị u nhọt trên mặt hắn chứ không cần mệnh hắn.
- Các ngươi ai đi cắt lấy một cái bướu thịt, tiểu gia ta sẽ thưởng hắn một khối linh thạch trung đẳng!
Trời! Linh thạch trung đẳng!
Có tiền có thể sử quỷ đẩy ma, huống chi chỉ là cắt rớt một cái bướu thịt, cũng không cần mạng người.
Có gia đinh móc ra chủy thủ.
Ánh mắt tiểu quái thai lạnh băng nhìn chằm chằm người nọ, trong mắt phảng phất chứa một cái địa ngục.
Trong đó đều là ác ma ăn thịt người không nhả xương.
Hắn từ nhỏ nghe nhiều nhục mạ đã sớm chết lặng, vốn tưởng rằng chờ người này xả giận xong sẽ không có việc gì.
Ai biết, đối phương lại muốn cắt mặt hắn.
Đôi tay khô gầy như chân gà của tiểu quái thai nắm chặt thành nắm tay, trong lòng trào ra hận ý cao ngất.
Hắn muốn gϊếŧ người.
Thôn trang nhỏ, thành Tích Tuyết, tất cả những người bắt nạt của hắn.
Hết thảy, gϊếŧ chết!