Chương 7: Từ Bỏ Làm Thế Thân(7)

Nửa đêm, bên ngoài mưa lớn, sấm sét từng đợt.

Quân Cửu nhìn nam phản diện trước mặt, giật giật khóe miệng: "Sao cậu lại tới đây?"

Tô Từ thật không ngờ sẽ đánh thức đối phương, ngữ khí có chút bối rối, " Chị A Cửu, em, em ngủ không được..."

Quân Cửu:...

Không ngủ được thì có liên quan gì đến ta?

Bị đánh thức, Quân Cửu cũng không ngủ được theo.

Trong trường hợp như vậy...

Trong đầu nghĩ đến cái gì đó, Quân Cửu cười tủm tỉm quay đầu về phía Tô Từ, "Nếu cả hai đã ngủ không được chi bằng chúng ta vận động một chút đi?"

“Cái gì?" Tô Từ vẻ mặt bối rối

[Woa, kí chủ thật sự phát điên rồi, nam phản diện nhỏ như vậy mà ngươi cũng xuống tay?!]

Khối trắng đột nhiên bay ra, lông đều kích động biến thành màu đỏ.

Quân Cửu không để ý tới cục bột trắng đang liên tục rút gió, ở trong vẻ mặt ngây thơ của Tô Từ, cô xách cổ áo đối phương lên, lập tức đi tới Tô gia.

"Cái này, cái này là…?"

Tô Từ nhìn thấy bố trí quen thuộc xung quanh, có chút hoài nghi mình có phải đang nằm mơ hay không.

"Đi theo tôi!"

Quân Cửu mang theo Tô Từ vẫn còn ngẩn người đến phòng nam chính, sau đó nhân dịp nam chính đang ngủ, chùm một cái bao tải lên rồi cho một trận quyền đấm cước đá!

[Ting, giá trị vận mệnh của thế giới -5, giá trị vận mệnh thế giới hiện tại là 75!]

Nghe được âm thanh của hệ thống, động tác trên tay Quân Cửu dừng lại, nhìn nam chính đã ngất đi dưới tay mình.

Chậc, không nghĩ tới vẫn còn rất hữu dụng!

Quân Cửu sờ cằm, cân nhắc sau này có thể đánh nam nữ chính nhiều hơn!

Cục bột trắng nhìn Quân Cửu hiển nhiên là hiểu lầm, liền giải thích: [Khụ, kí chủ, ta cảm thấy là bởi vì ngươi đánh nam chính bị thương, để cho nữ chính bỏ lỡ ngày mai cùng nam chính lần đầu gặp, cho nên mới mất 5 điểm số mệnh!]

"Ồ? Ngày mai nam nữ chính lần đầu gặp nhau? "Ngữ khí Quân Cửu có chút ý vị thâm trường.

[Đúng vậy, vốn nam chính đang trên đường đi học, không cẩn thận đυ.ng phải nữ chính, sau đó hai người liền dây dưa, hiện tại nam chính như vậy, ngày mai nhất định sẽ không ra được cửa!]

"Hiện tại nữ chính và nguyên chủ đã trở thành bạn thân đúng không?" Quân Cửu bỗng nhiên hỏi.

[Có vẻ là như vậy.]

Nghe nói như thế, Quân Cửu nhíu mày nói: "Đưa địa chỉ trường học cho ta. "

[Kí chủ, người sẽ không lại đi làm chuyện này chứ?] Ngữ khí cục bột trắng không hiểu sao có chút kích động.

"Ta chỉ là phỏng đoán, muốn đi kiểm chứng một chút!" Quân Cửu tươi cười ôn hòa, không hiểu sao lại lộ ra vẻ nguy hiểm.

Mà Tô Từ ở một bên nhìn Tô Sâm bị đánh thê thảm trên mặt đất, bủn rủn cả người.

Tựa hồ giờ khắc này, bầu không khí vốn bị mắc kẹt trong lòng anh đều tan đi, những thứ khác đều không quá quan trọng, chỉ cần chị A Cửu còn ở bên cạnh anh là tốt rồi.

Nghĩ đến cái gì đó, Tô Từ vẻ mặt cảm động nhìn về phía Quân Cửu, " Chị A Cửu là vì em sao?"

Quân Cửu vẻ mặt ngây thơ:???

"Em biết, cám ơn chị A Cửu, chị đối với em thật tốt!"

Không đợi Quân Cửu mở miệng, Tô Từ liền tự mình tiếp lời.

Không, người biết gì cơ? Ta cái gì cũng đều không hiểu?

"Tôi không phải... Vì cậu, tôi chỉ vì nhiệm vụ!"

[Ting! Giá trị năng hạch của thế giới -5! Giá trị sụp đổ hiện tại là 55!]

Quân Cửu:...

Đối mặt với ánh mắt nghi hoặc mà Tô Từ đưa tới, Quân Cửu mỉm cười gật gật đầu, không phản bác.

Tô Từ vừa nhìn Quân Cửu càng thêm cảm động, trực tiếp nhào về phía Quân Cửu.

Quân Cửu sợ tới mức thân hình nhanh nhẹn nhảy sang một bên, tránh được cú nhào này.

Aaa.., cùng một sai lầm, cô cũng sẽ không phạm hai lần!

Tô Từ nhào vào khoảng không, vẻ mặt ủy khuất nhìn về phía Quân Cửu, "Chị A Cửu, chị có phải không thích A Từ không?"

"Tất nhiên ..."

[Kí chủ, giá trị sụp đổ!] Cục bột trắng nhắc nhở.

"Không phải!" Quân Cửu trong nháy mắt đổi giọng.

Tô Từ một lần nữa vui vẻ, chạy tới kéo tay áo Quân Cửu không buông ra.

Quân Cửu thấy thế đành theo đối phương đi, ai bảo đối phương là năng hạch thế giới có khả năng bị sụp đổ chứ!

Vận động một phen, Quân Cửu cũng có chút buồn ngủ.

Sau khi hai người trở về, Quân Cửu liền ngủ một giấc.

Nhưng nhìn thấy nam phản diện không chịu rời đi, Quân Cửu thở dài, đi tới trước sofa, nói với nam phản diện: "Đêm nay tôi ngủ ở đây, cậu ngủ trên giường."

Ánh mắt Tô Từ sáng ngời, vội vàng gật gật như gà con.

Lần này nam phản diện không còn làm nũng nữa, thành thật leo lên giường đắp chăn.

Sau đó quay đầu, không chớp mắt mà nhìn chằm chằm Quân Cửu bên cạnh, cứ như là sợ đối phương biến mất.

Quân Cửu cũng không thèm để ý, cứ thế nằm xuống sofa.

Chẳng bao lâu, căn phòng lại lần nữa rơi vào im lặng.

Trong bóng tối, Tô Từ nhìn người bên cạnh, ánh mắt sâu thẳm, không biết đang cân nhắc cái gì!

-----

Ngày hôm sau, Quân Cửu mở mắt ra, liền phát hiện tay áo mình bị nam phản diện nắm trong tay.

Quân Cửu thử rút ra nhưng không được.

Cô có chút bất đắc dĩ, nam phản diện này có tật xấu gì đây? Sao lại thích kéo quần áo của người khác vậy?

Thiếu niên cũng bị tiếng động bên cạnh đánh thức, hàng mi dài khẽ run lên, lập tức chậm rãi mở mắt.

Có thể là vừa tỉnh giấc, trên đầu còn vểnh lên một sợi tóc ngốc nghếch, đáng yêu đến nỗi khiến trái tim của người khác đều muốn tan chảy.

[Aaa, nam phản diện thật đáng yêu, thật muốn chọc ghẹo một chút!]

Cục bột trắng bay đến đỉnh đầu đối phương cọ cọ.

Thiếu niên mềm mại mơ hồ mang theo một khối trắng xù xì, đáng yêu gấp bội!

Đáng tiếc, người nhìn thấy màn này vô tình rút tay áo của mình ra, sau đó đi đến phòng vệ sinh rửa mặt.

Một lúc sau, Tô Từ cuối cùng đã tỉnh.

Nghĩ đến màn phát sinh tối hôm qua, Tô Từ không nhịn được nhếch khóe môi.

Tối hôm qua anh lại cùng chị A Cửu ngủ chung một phòng, không phải tương đương với...

Tô Từ có chút ngượng ngùng, thẹn thùng đem mình chôn vào trong chăn, sau đó quấn thành một khối, dường như làm như vậy sẽ không còn tồn tại.

Quân Cửu rửa mặt xong đi ra nhìn thấy "một khối" trên giường, không khỏi quay đầu nghi hoặc hỏi cục bột trắng: "Hắn làm sao vậy? Ngươi bắt nạt hắn ta à?"

Cục bột trắng trong nháy mắt không vui, [Hừ, hắn lại không nhìn thấy ta. Hơn nữa, không mấy khi nam phản diện đáng yêu như vậy!]

Quân Cửu đi đến bên giường nhìn "quả bóng", cúi người đưa tay chọc chọc, "Cậu cứ như vậy sao? không cảm thấy ngột ngạt sao?"

Vừa nói xong, "Quả bóng" trên giường giật giật, sau đó một cái đầu chậm rãi chui ra, " Chị A Cửu, chị là tiên nữ sao?"

Có thể buồn bực quá lâu, sắc mặt thiếu niên đỏ lên, tóc vàng lộn xộn, hơi thở có chút dốc, nhưng đồng tử lại rạng rỡ phát sáng.

Quân Cửu cười cứng đờ: ???

Tiên nữ? Cái quái gì thế?

Quân Cửu vừa muốn mở miệng phủ nhận, lại nghĩ đến tình huống tối hôm qua quả thật không có cách nào dùng lẽ thường để giải thích, đành phải khó xử gật đầu.

"Em biết mà!" Ánh mắt thiếu niên càng sáng hơn.

Quân Cửu ho nhẹ một tiếng, nghiêm trang nói: "Nếu cậu đã biết, vậy tôi cũng không gạt cậu, kỳ thật tôi chính là tiên nữ hạ phàm, tới đây để giúp cậu, cho nên từ giờ trở đi, tất cả đều phải nghe lời tôi, biết không?"

Tô Từ vội vàng gật đầu, vẻ mặt nhu thuận, “Được, nghe chị, đều nghe chị A Cửu!"

[Kí chủ, lừa gạt trẻ nhỏ như vậy, lương tâm không cắn rứt sao?] Cục bột trắng nhìn không nổi, lên tiếng ngắt lời Quân Cửu.

"Lương tâm? Ăn được sao?" Quân Cửu nhướn mày cười hỏi.

[...] Xin lỗi, làm phiền!

Nói sai rồi, kí chủ đâu phải không gạt người, rõ ràng là lừa gạt không phải người!

Nghĩ đến cái gì, Tô Từ ngước mắt lên, lơ đãng hỏi: "Chị A Cửu, chị sẽ vẫn ở bên em sao?"

Quân Cửu hồi tưởng lại cốt truyện, nam phản diện ba năm sau sẽ chết vì bệnh tim.

Trước đó, mình hẳn là đều sẽ ở lại chỗ này, liền thuận miệng đáp: "Ừ, tôi sẽ ở."

Ít nhất trước khi ngươi “lên đường”, sẽ ở...

Nghe quân cửu trả lời, thiếu niên cười rất vui vẻ.

Chị A Cửu, là chị hứa đó nha, em nhớ kỹ rồi.