Chương 5: Từ Bỏ Làm Thế Thân(5)

“Chú!”.

Tô Từ nhìn thấy người tới, ánh mắt sáng ngời, giọng nói mang theo tia thân cận.

Người đến tên là Tạ Ngôn Dụ, là chú của nam phản diện, cũng là người đàn ông duy nhất trong Tạ gia, chưa tới ba mươi tuổi đã là quan chức thị trưởng, có thể nói là tuổi trẻ tài cao.

Trong cốt truyện, hắn cũng nghi ngờ cái chết của mẹ Tô có điều gì đó không ổn, cho nên vẫn luôn âm thầm điều tra.

Cũng bởi vậy mới ép được cha Tô bọn họ, khiến cả nhà thiệt mạng!

Tạ Ngôn Dụ đi đến bên cạnh Tô Từ, xoa đầu Tô Từ, sau đó ánh mắt lạnh nhạt mà nhìn về phía đám người Tô gia: "Ông tới làm gì?".

Cha Tô xấu hổ mà cười cười, " Nói như thế nào chúng ta cũng là người một nhà, ba mẹ xảy ra chuyện lớn như vậy, anh thân là con rể cũng phải đến chứ".

"Đi đi, cha mẹ tôi không muốn nhìn thấy ông".

Tạ Ngôn Dụ hiển nhiên đối với anh rể này không có một chút hảo cảm.

“Như vậy sao được, ít nhất chúng ta phải chờ đến khi ba mẹ phẫu thuật xong.” Cha Tô lập tức cự tuyệt.

Tạ Ngôn Dụ cau mày vừa muốn nói chuyện, cửa phòng cấp cứu mở ra, vài bác sĩ bước ra ngoài.

“Người nhà của bệnh nhân là ai?”.

“Là tôi!”.

Tạ Ngôn Dụ tiến lên phía trước, ngữ khí nôn nóng hỏi: “Bác sĩ, bố mẹ tôi thế nào rồi?”.

Bác sĩ tháo xuống khẩu trang, tiếc nuối lắc đầu, “Thật xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức, bệnh nhân bây giờ vẫn còn ý thức, các cậu đi vào trò chuyện một chút đi!".

"Sao có thể như vậy chứ?".

Tạ Ngôn Dụ lui về sau hai bước, lắc đầu tuyệt vọng.

Mà phía sau cha Tô nghe nói như thế, bắt gặp ánh mắt của Lục Nhược bên cạnh.

Rõ ràng đối với kết quả này rất hài lòng.

Tô Từ đột nhiên xúc động nhào tới, một phen túm lấy bác sĩ, "Không thể nào! Bác sĩ ngài có lầm không? Tôi. . . ".

Còn chưa nói hết câu, Tô Từ đã buông tay, mặt mũi tràn đầy đau khổ mà ôm ngực.

"A Từ".

Tạ Ngôn Dụ lập tức đỡ lấy Tô Từ đang lung lay sắp đổ.

[Đinh! Giá trị khí vận của thế giới+5, giá trị khí vận hiện tại là 80!]

[Đinh! Giá trị năng hạch của thế giới sụp đổ +30! Trước mắt giá trị tan vỡ là 30! Mời ký chủ cẩn thận che chở.]

Quân Cửu:???

“Cục bột trắng, cái chết của ông bà ngoại hắn sẽ tăng khí vận cho nam nữ chính sao?” Quân Cửu xoa xoa cằm, trầm ngâm hỏi.

[Hình như là vậy. Tuy nhiên, ký chủ, ngươi mau xem nam phản diện một chút đi..!Nếu năng hạch của thế giới hỏng mất, thế giới cũng sẽ sụp đổ, nhiệm vụ của chúng ta liền không được hoàn thành!!]

Cục bột trắng cũng là lần đầu tiên làm nhiệm vụ, trình độ không quá thành thạo.

Cái gì? Thế giới sụp đổ??

Cô cũng sẽ không thể hành hạ con chó Thiên Đạo đó sao??

Nghĩ đến đây, Quân Cửu lập tức đi đến bên người Tô Từ, nhìn vào mắt Tô Từ. Con ngươi phượng sâu thẳm, trong mắt tựa hồ có tia sáng thoáng hiện.

"Đừng kích động, ông bà ngoại cậu rất nhanh sẽ không sao!".

Tô Từ sửng sốt một chút, không biết chuyện gì xảy ra, nhưng không hiểu sao lại muốn tin tưởng người trước mắt.

Nếu nam phản diện biết rõ Nhϊếp Hồn Thuật, liền sẽ biết chuyện gì đang xảy ra!

Lúc này, Tạ Ngôn Dụ mới chú ý đến Quân Cửu.

Khi nhìn thấy khuôn mặt của Quân Cửu, Tạ Ngôn Dụ rõ ràng sửng sốt, ánh mắt có chút xuất thần.

Đang muốn hỏi chút gì đó, Quân Cửu đã đi vào phòng cấp cứu rồi đóng cửa lại, đem tất cả mọi người nhốt bên ngoài.

"A, vị tiểu thư này, cô muốn làm gì?".

"Tiểu thư, cô đừng quá xúc động!".

.....

Bác sĩ cùng y tá kịp phản ứng lại, vội vàng lao lên muốn mở cửa.

Lại phát hiện đã gặp quỷ, cánh cửa làm sao cũng không thể mở ra!

Không còn biện pháp, bác sĩ đành phải hỏi ý kiến

của người nhà.

“Chờ đã!” Tô Từ ma xui quỷ khiến mà mở miệng.

Tô Từ cảm giác mình điên rồi, vậy mà sẽ tin tưởng lời nói của một người xa lạ.

Mà không biết vì sao, Tạ Ngôn Dụ cũng nhẹ gật đầu, không có ý định ngăn cản.

Bác sĩ thấy vậy cũng chỉ có thể cùng nhau chờ ngoài cửa.

Đây thực sự là cảnh lạ lùng nhất trong bệnh viện!

Bác sĩ thực hiện ca phẫu thuật bị đuổi ra ngoài, còn người nhà ngược lại thay bác sĩ làm phẫu thuật.

Mười phút sau, đèn chuyển sang màu xanh, cửa mở ra.

Bác sĩ ngay lập tức lao vào để kiểm tra tình trạng của bệnh nhân.

Lại ngạc nhiên phát hiện bệnh nhân vẫn ổn!!

Bác sĩ:!!!

“Quá thần kỳ, tiểu thư, cô làm cách gì vậy?”.

"Đúng vậy, này quả thực là một kỳ tích trong lịch sử y học!!”.

…..

Đối mặt với sự truy vấn của bác sĩ, Quân Cửu vẫn bình tĩnh thản nhiên, nụ cười không thay đổi , "Tôi không làm gì cả!".

Bác sĩ: Tôi tin cô cái quỷ!

“Không thể nào!!”.

Một giọng nói không thể tin được nhanh chóng truyền đến.

Quay đầu lại nhìn, liền thấy cha Tô sắc mặt khó coi nhìn một màn này.

"Không thể nào cái gì? Cha mẹ tôi không có việc gì, ông tựa hồ có chút thất vọng?".

Tạ Ngôn Dụ híp híp mắt, ánh mắt mang theo áp bức mà nhìn cha Tô.

"Đương nhiên thất vọng rồi. Dù sao làm nhiều chuyện như vậy, hiện tại thất bạt trong gang tấc ~".

Quân Cửu xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, dùng ngữ khí lạnh lùng ở một bên bổ đao.

“Cô nói bậy bạ gì đó?” Cha Tô tức muốn hộc máu nhìn về phía Quân Cửu.

"Tôi nói bậy sao? Ông làm cái gì chính mình cũng không rõ ư? Có cần tôi nhắc cho ông những điều cần nhớ không?".

Cha Tô: ...

Cha Tô hung ác trừng mắt nhìn Quân Cửu.

Có lẽ là có tật giật mình, cha Tô không nói gì thêm, mà cùng một nhà khuôn mặt xám xịt bỏ đi, thậm chí không thèm chào một tiếng.

“Tiểu thư, cô nói như này có phải hay không biết chút gì đó?”.

Chờ đến cha Tô đi rồi, Tạ Ngôn Dụ nhìn Quân Cửu, hiển nhiên lời nói của Quân Cửu khiến hắn nghi hoặc.

Quân Cửu cười nói: “Đúng vậy, tôi biết cái chết của chị gái anh, còn có cha mẹ anh bị tai nạn xe cộ đều là kế hoạch bọn họ".

Tạ Ngôn Dụ đột nhiên ngẩng đầu, ngữ khí khϊếp sợ, “Cô nói cái gì?”.

Không phải Tạ Ngôn Dụ không tin, mà là ngày thường cha Tô rất tốt, ngoại trừ việc tái hôn, những thứ khác đều không thể chê vào đâu được.

Lúc này Tạ gia còn không biết cha Tô cùng Lục Nhược sớm đã âm thầm tư thông, sinh hạ Tô Sâm, thậm chí còn âm mưu gϊếŧ chết mẹ Tô. Nếu không cha Tô cũng không dám công khai xuất hiện ở đây.

"Cô có chứng cứ không?" Tạ Ngôn Dụ rất nhanh thu hồi cảm xúc, cau mày hỏi.

Nụ cười của Quân Cửu sâu hơn, "Không có chứng cứ, nhưng anh có thể kiểm tra Lục Nhược, nhân tiện làm xét nghiệm quan hệ ADN giữa cha Tô với Tô Sâm, tôi tin anh sẽ rất kinh hỉ ~".

Tạ Ngôn Dụ: ...

Không, hắn thật sự không muốn kinh hỉ là cái này!!

“Cô, cô nói đều là thật sao?”.

Quân Cửu nhướng mày, quay đầu liền thấy thiếu niên sắc mặt tái nhợt, mang theo một tia mong đợi nhìn chính mình.

Rõ ràng là chờ mong mình phủ nhận!

Chậc!

"Là thật ~".

Quân Cửu nhếch môi, nụ cười tràn đầy ác ý.

"Mẹ của cậu là do cha cậu cùng tiểu tam âm mưu hại chết, hơn nữa bọn họ còn không có ý định bỏ qua ông bà ngoại cậu!".

Lạch cạch~

Ánh sáng trong mắt thiếu niên vụt tắt...

"Không, không thể nào!!".

Thiếu niên cảm xúc mất khống chế mà ôm đầu, sắc mặt đau khổ thở hổn hển, rất nhanh liền hôn mê bất tỉnh.

“A Từ!”.

Tạ Ngôn Dụ lập tức chạy tới đỡ lấy Tô Từ đang ngã xuống mặt đất, tức giận nhìn Quân Cửu, “Tiểu thư, cô vì cái gì lại nói như vậy?”.

Quân Cửu hờ hững nhún vai, ngữ khí thản nhiên: “Tôi chỉ là nói sự thật mà thôi!".

Tạ Ngôn Dụ thấy vậy, không có thời gian để tranh cãi với Quân Cửu, ôm Tô Từ chạy ra khỏi phòng cấp cứu.