Chương 4: Tránh xa tôi ra

Cố Mục Lâm bị cảnh tượng đột ngột này làm cho sửng sốt, sức lực của Nam Khanh rất lớn, nắm lấy tay anh ta rồi kéo đến một căn phòng khác.

Đây là phòng của Nam Khanh, vì cô có thể tiến vào bằng cách nhập dấu vân tay của mình.

Ban đầu Cố Mục Lâm muốn hất tay cô ra, nhưng không hiểu sao lại muốn chờ xem cô có thể giở trò gì.

Cứ như vậy, Nam Khanh nhanh chóng kéo Cố Mục Lâm vào phòng của mình sau đó khóa cửa lại.

Với một tiếng rầm, cánh cửa bị đóng một cách thô bạo.

Nam Khanh bị âm thanh do chính mình tạo ra dọa sợ, cửa này không phải bị hỏng rồi đó chứ?

Ở đây mỗi thứ đều quý giá, cánh cửa này chắc không thể dễ bị hỏng như vậy đâu nhỉ.

"..." Nhị Nhị chậc lưỡi trước các hành động của ký chủ nhà mình.

Đây thật sự là vì nhiệm vụ mà không thèm màng đến hậu quả, cô kéo nam phụ vào phòng của mình liệu có cảm thấy ngại ngùng không a?

Nam Khanh tựa hồ không biết xấu hổ là gì, làm xong một loạt hành động này cô còn có chút vui vẻ, thành công ngăn cản nữ chính gặp nam phụ.

"Nhi Nhị, khi nữ chính thế giới này rời khỏi phòng của Cố Mục Lâm, nói cho ta biết khi cô ấy đã đi xuống tầng dưới."

"Ân, sau đó thì sao?"

"Đợi mi nói cho ta biết ta liền để Cố Mục Lâm ra ngoài a, dù sao cũng là cô nam quả nữ, anh ta không thể ở trong phòng của ta cả một đêm được." Nam Khanh nói như thật.

Nhị Nhị: "......Thì ra cô còn biết hai người là cô nam quả nữ đang ở trong cùng một phòng sao, chậc chậc."

Sau khi vào phòng, Cố Mục Lâm nhìn Nam Khanh từ trên xuống dưới, thấy cô phớt lờ mình, anh ta trực tiếp đi đến ghế sô pha và ngồi xuống xuống.

"Nam Khanh,hóa ra cậu là đang chờ đợi cơ hội này a. Thế nào, nền văn hóa nước ngoài khiến cậu trở nên cởi mở như vậy sao?

Rõ ràng là một thiên kim đại tiểu thư, điều đầu tiên được dạy từ khi còn nhỏ là phải biết tự trân trọng cơ thể mình, phải biết giữ thể diện, tuyệt đối không được làm gia đình mất mặt.

Hiện tại cô đã tạo ra một chuyện khá nghiêm trọng, thật sự kéo nam phụ về phòng của mình rồi sao?

Nghe anh nói, Nam Khanh cau mày: "Anh đang nghĩ gì vậy? Thật ghê tởm."

Cô đi rót một cốc nước, sau đó uống cạn.

Cố Mục Lâm không hiểu sao bị mắng, lên giọng nói, "Nước của tôi đâu? Kéo tôi vào phòng không phải nên tiếp đãi tôi khách khí một chút sao?"

"Tự rót đi." Nam Thanh lười biếng không muốn rót nước cho anh ta, trong mắt của cô Cố Mục Lâm không khác gì một người giấy.



Hơn nữa, Cố Mục Lâm trong cốt truyện ban đầu đã để lại ấn tượng hơi xấu đối với Nam Khanh.

Lẽ ra anh ta có thể kế thừa công việc kinh doanh của gia đình, nhưng vì nữ chính mà từ bỏ, đến cả mạng cũng không cần, thật sự đáng sao?

Nam Khanh không thể hiểu được hành vi yêu đến ng* người này, đối với cô, tính mạng là quan trọng nhất, đặc biệt là có một cơ thể khỏe mạnh mà không biết trân trọng, cô đương nhiên sẽ có ấn tượng không tốt về anh ta.

Nhị nhị: “Ký chủ đừng như vậy, nam phụ rất đáng thương, ông trời an bài số mệnh của cậu ta như vậy, có lẽ bản thân cậu ta cũng không muốn mang trong mình loại vận mệnh này.”

"Ân, ta sẽ thay đổi kết cục của nam phụ, sẽ không để cậu ta chết sớm như vậy ." Nam Khanh hơi nhướng mày.

Cố Mục Lâm không thích thái độ của Nam Khanh, anh đứng dậy và nói: "Có phải cậu kéo tôi về phòng chỉ để tôi đến xem cậu uống nước thôi không? Nam Khanh, cậu không có gì muốn nói với tôi sao? Hoặc là cậu cái gì cũng không muốn làm. . . ."

Anh đột nhiên nảy ra một ý nghĩ xấu xa, chính là muốn dọa cô, xem sau này cô còn dám tùy tiện kéo người khác vào phòng của mình hay không.

Cố Mục Lâm từng chút tiếp cận, Nam Khanh uống nước vốn không thèm để ý, thế nhưng lại nhìn thấy người đàn ông kia bước tới càng ngày càng gần.

Nam Khanh lùi lại một bước rồi cau mày, nhìn anh với vẻ mặt đầy ghét bỏ: "Tránh xa tôi ra."

Nhị Nhị: "Xì." Ai nha nha không được cười.

Không được rồi.

Ký chủ này hình như có EQ không cao cho lắm.

Tránh xa tôi ra?

Tránh xa tôi ra?

Cố Mục Lâm tức đến bật cười: "Nam Khanh, cậu được lắm, chẳng lẽ muốn trả lại câu này cho tôi sao, hay là còn ôm hận tôi vì tôi từ chối lời tỏ tình của cậu?”

Anh ta thực sự không thích Nam Khanh làm phiền đến mình, nhưng dù sao họ cũng lớn lên cùng nhau, tính cách của Nam Khanh thật sự không xấu, vì vậy Cố Mục Lâm vẫn có chút sự khoan dung đối với cô.

Mặc dù có rất nhiều xáo trộn trong lần tỏ tình đó, nhưng quá khứ đã là quá khứ, bình tĩnh làm bạn với nhau là tốt rồi.

Cố Mục Lâm không còn tâm trạng để dọa cô nữa, anh tự rót cho mình một cốc nước, vừa uống nước vừa nhìn cô gái đứng cách xa anh vài mét.

"Nam Khanh, tôi khi đó đã nói với cậu rất rõ ràng, tôi không thích cậu, tôi biết lúc đó là tôi không tốt, nói những lời làm tổn thương cậu, nhưng mỗi chữ tôi nói ra đều thật sự nghiêm túc, đừng gây sự nữa, được không?"

Vừa rồi Cố Mục Lâm đã uống vài ly rượu nên giọng nói có chút khàn khàn.

Rõ ràng là một câu nói rất bình thường, nhưng trong tình huống cô nam quả nữ ở cùng một phòng như này, lại thêm giọng nói khàn khàn của anh ta không hiểu sao bầu không khí trở nên có chút mờ ám.



Còn may, Nam Khanh lại là một người không hiểu phong tình, cô ấy không cảm thấy gì cả.

Cố Mục Lâm đây là đang nói về việc nguyên chủ từng tỏ tình với anh ta?

Như vậy cũng tốt, nói xong rồi, sau này liền sẽ không có những thứ phiền phức như vậy nữa.

Nam Khanh cười: "Trong mắt cậu, tôi là người thích gây sự như vậy sao? Trước đây tôi từng rất thích cậu, nhưng sau khi cậu từ chối, tôi ra nước ngoài bình tĩnh lại và đã nghiêm túc suy nghĩ về lời nói của cậu rồi, yên tâm đi, sau này tôi sẽ không làm phiền cậu nữa."

Được rồi cậu mau thu dọn đi, như vậy liền không xảy ra thêm nhiều chuyện.

Những lời cô ấy nói rõ ràng là điều mà Cố Mục Lâm muốn được nghe, nhưng khi thực sự nghe thấy, Cố Mục Lâm có chút sững sờ.

Chỉ là không thể giải thích được, có chút hốt hoảng kèm theo đó là cảm giác không chân thật, đây là thật sao? Đây là những lời mà Nam Khanh sẽ nói ra sao?

Cố Mục Lâm một tay đút vào túi quần, tiến lại gần cười một cách lưu manh: "Khẩu thị tâm phi, tâm khẩu bất nhất, hiện tại cậu nói thoải mái như vậy, nhưng có phải cậu quên là tại sao tôi lại ở trong phòng của cậu rồi không?

Còn nói không làm phiền, vậy tại sao lại kéo anh vào phòng của cô?

Khi đến gần, anh ngửi thấy mùi rượu vang đỏ trên người cô.

Cô ấy vừa mới uống không ít rượu, bây giờ khắp người cô ấy đều là mùi rượu vang đỏ, mềm mại và ngọt ngào, má cô ấy rất đỏ, làn da trắng nõn ửng hồng, cả người nhuốm đầy vẻ quyến rũ.

Cố Mục Lâm cúi đầu, nhích lại gần hơn: "Nói cho tôi biết, cậu kéo tôi vào phòng của cậu là muốn làm gì? Định làm ra hành động xấu xa gì đúng không?"

Nam Khanh không thích đứng quá gần người khác, hơn nữa uống rượu cơ thể cô có chút nóng, cơ thể đàn ông lại càng nóng hơn, khi Cố Mục Lâm đến gần, anh ta như một ngọn lửa vậy.

Nam Khanh nở một nụ cười xinh đẹp, vươn tay đẩy anh ta một cái, ý đồ làm cho hắn cách xa cô một chút: “Đương nhiên là kéo cậu vào phòng của tôi để nói cho rõ ràng, tôi đã nghĩ thông suốt rồi, muốn tiếp tục mười năm tình bạn của chúng ta.

Tay của cô rất gầy, lòng bàn tay mềm mại, Cố Mục Lâm cảm giác như bị thứ gì đó mềm mại đè lên, căn bản không có ý định đẩy ra.

Anh cúi đầu nhìn, chậc chậc, thật khiến người ta muốn nhéo, muốn bắt nạt, muốn hù dọa cô.

Tại sao trước đây không phát hiện Nam Khanh thú vị như vậy?

"Thật vậy sao?"

Cố Mục Lâm không những không lùi lại mà tiến đến ngày càng gần.

Mắt Nam Khanh lóe qua tia không vui, nàng cười ngẩng đầu nhìn hắn: "Cố Mục Lâm, tôi cảm thấy thái độ của tôi đối với cậu là thái độ giữ bạn bè với bạn bè, hiện tại cậu đang làm gì?"

Nghe xong lời này, anh ta mảy may không chút chột dạ.

Thay vào đó, anh cúi đầu thì thầm vào tai cô: "Nam Khanh, đừng tùy tiện kéo đàn ông vào phòng của mình, bất kể người quen hay người lạ, đều không được."